Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

“Ư, ư, ư…”  

             Cả người Vương Hổ run lên bần bật, trong cổ họng anh ta phát ra những âm thanh kì quái.  

             Thông thường, chỉ những người đang nằm trong trạng thái rất sợ sệt mới có thể phát ra âm thanh tương tự thế này.  

             Miệng anh ta bị Tề Đẳng Nhàn bóp chặt, anh ta chỉ đành ú ớ trong họng, cả người không ngừng run lên.  

             “Ngạc nhiên quá phải không?”  

             “Chuyện tao sẽ xử mày ngay trong doanh trại quân đội ấy?”  

             “Muốn trách thì đành trách mày làm ăn không có tình người, không biết điểm dừng nằm ở đâu.”  

             Trong tay Tề Đẳng Nhàn đã có thêm một con dao găm sắc nhọn, hắn cúi đầu, nhìn Vương Hổ đang bị mình khống chế chặt chẽ.  

             Trong mắt anh ta đầy hối hận, anh ta liên tục lắc đầu, từ những âm thanh trong cổ họng có thể lờ mờ nhận ra đó là ba chữ “Tôi xin lỗi”.  

             “Giờ mới xin lỗi thì quá muộn rồi. Nếu tao không giết mày, mày sẽ sai người đi trừ khử bác Phúc.”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi dí dao găm vào ngực Vương Hổ.  

             Vương Hổ cảm nhận được mũi dao lạnh như băng đã đâm xuyên lớp quần áo, dí vào da thịt, lạnh lắm. Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến anh ta như muốn phát điên, nước mắt lập tức trào khỏi tuyến lệ.  

             Tề Đẳng Nhàn không hề dao động, bàn tay phải cầm dao găm của hắn vẫn vững vàng hệt như lúc xử bắn tù nhân, hắn thong thả đâm vào tim Vương Hổ.  

             Hắn đâm rất chậm, chọn một góc độ rất ranh ma để máu không phun tung tóe ra ngoài.  

             Vương Hổ cảm nhận được những cơ thịt trên ngực mình bị lưỡi dao sắc bén kia cắt đứt từng chút một, cảm giác lạnh như băng thấu tận xương tủy đủ để khiến một người phát điên. Anh ta rùng mình mạnh tới nỗi như đang run rẩy, bắt đầu hối hận vì những quyết định ngu ngốc của bản thân.  

             Lẽ ra anh ta nên sống thành thật.  

             Lẽ ra anh ta nên nghe lời Từ Ngạo Tuyết.  

             Nhưng muộn rồi, anh ta không còn cơ hội ăn năn hối hận thêm một lần nào nữa.  

             “Xì xì…”  

             Vương Hổ nghe rất rõ âm thanh con dao găm bóc tách từng lớp thịt, sau đó là tổ chức mạch máu nằm dưới da.  

             Bàn tay của Tề Đẳng Nhàn vẫn rất vững vàng, dù sắc mặt Vương Hổ có thay đổi nhiều đến đâu thì hắn vẫn thản nhiên tiếp tục.  

             Cuối cùng con dao găm cắm ngập vào chính giữa ngực Vương Hổ.  

             Anh ta giãy giụa kịch liệt, máu chảy ra giữa các kẽ ngón tay như dòng nước suối, giai đoạn giãy giụa điên cuồng này đã sắp chấm dứt.  

             Tề Đẳng Nhàn vẫn cứ nhìn chằm chằm Vương Hổ, rồi hắn nói bằng giọng chậm rãi: “Tao không chấp nhận lời xin lỗi của loại người như mày, trách nhiệm của tao là đưa loại người như mày xuống địa ngục, còn có tha lỗi cho chúng mày hay không thì đó là vấn đề của thượng đế.”  

             Đến khi Tề Đẳng Nhàn nói xong câu nói ấy, đồng tử của Vương Hổ đã giãn ra.  

             Kẻ kiêu hùng bậc nhất thành phố Trung Hải đã chết như thế đấy!  

             Tề Đẳng Nhàn rút dao găm, tiện tay cắt đầu Vương Hổ xuống rồi cởi áo khoác của anh ta buộc cái đầu vào bên eo mình.  

             Máu chảy tí tách từ hông Tề Đẳng Nhàn xuống đất.  

             Hắn đứng dậy, mặt không biểu cảm, nhảy từ cửa sổ biệt thự xuống đất.  

             Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện trong mưa, cao gầy và xinh đẹp.  

             “Ngọc Tiểu Long?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cơ bắp trên mặt nhúc nhích, răng hắn va vào nhanh tạo thành những tiếng cạch cạch.  

             Chỉ trong giây lát, cả gương mặt hắn đã thay đổi, từ bộ dạng đẹp lãng tử mà lười nhác lúc đầu đổi thành một tên miệng chuột tai khỉ, xấu xí hèn mọn.  

             Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Thật to gan, dám xông vào doanh trại quân đội giết người giữa đêm hôm khuya khoắt! Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào!”  

             Nói xong câu này, cơ thể cô như sấm dậy, đùng một tiếng, những giọt nước trên đất bắn tung lên, biến thành một bức màn bằng nước.  

             Ngọc Tiểu Long như một con rồng nước mạnh mẽ, trong nháy mắt đã nhảy tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cô giơ tay, ra một chiêu pháo quyền vào giữa lông mày hắn!  

             Đại Vũ tại hạ!  

             Cú đấm của Ngọc Tiểu Long khiến nước mưa như bị bốc hơi, giữa không khí có mùi kì quái như lửa đốt.  

             “Quyền ý thật là mạnh mẽ, công lực của cô gái này không đơn giản, không ngờ cô ta lại tiến bộ nhiều như thế chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn!” Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm kinh ngạc.  

             Quyền ý cũng như đao ý và kiếm ý, nghe thì thấy mơ hồ nhưng thực ra lại rất dễ giải thích.  

             Khi đánh quyền, con người phải dung nhập cả tinh thần và tinh khí. Ví dụ, muốn đánh theo lối hổ hình thì phải tạo ra cảm giác mạnh như mãnh hổ, không chỉ cần uy lực mạnh mẽ mà còn phải có sức uy hiếp khiến lòng người kính sợ!  

             Nếu hổ hình bá đạo mà được thi triển như vuốt mèo cào thì cảm giác sẽ rất khác.  

             Pháo quyền của Ngọc Tiểu Long rất đơn giản, tốc độ cực kì nhanh mà quyền ý lại rất đơn thuần, thực sự như một ngọn pháo được khởi động, cú đấm mang theo cả gió và sét!  

             “Hô!”  

             Ngọc Tiểu Long nghe rõ tiếng người kia hít thở, không thô nặng, cảm giác rất mềm và dài.  

             Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn không né mà cũng không tránh, “Đài thân chưởng” bất chợt được kích hoạt ở những bộ vị nằm chính giữa thân thể, đến khi chạm tới bộ vị nằm trên yết hầu, hắn bỗng ngửa tay đấm lên trên!  

             “Bốp!”  

             Hai nắm đấm chạm vào nhau, cánh tay Ngọc Tiểu Long lập tức run lên như có điện giật, cơ thể cô vặn vẹo, linh hoạt vô cùng. Tay cô căng ra như một cây roi sắt, giáng thẳng xuống từ không trung!  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, sức lực quá lớn!  

             Các đòn đánh của Ngọc Tiểu Long đều bá đạo và cứng như sắt thép, thế đánh mạnh mẽ lại hung hãn, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của chiến sĩ tuần tra.  

             Tề Đẳng Nhàn giơ tay, năm ngón mở ra, bỗng dùng chiêu “Vân long thám trảo” để bắt lấy cổ tay của Ngọc Tiểu Long.  

             Ngọc Tiểu Long bèn nâng cánh tay còn lại, eo hông khẽ xoay, bộp một tiếng, lại thêm một đòn!  

             “Cách chiến đấu của cô gái này cũng giống hệt bản thân cô ta, quả là bá đạo!” Tề Đẳng Nhàn thầm kêu lên trong lòng.  

             Cơ thể Ngọc Tiểu Long lại lần nữa uốn lượn, bổ xuống một đòn, hai ngôi sao hình rồng trên vai cô lập lòe giữa đêm tối, vô cùng thu hút.  

             Nước mưa chảy xuống cánh tay cô, không vỡ nát mà lại bắn ra trong tình trạng hoàn toàn nguyên vẹn.  

             “Bốp!”  

             Tề Đẳng Nhàn rụt hai tay, dùng thế “Hổ bão đầu” để bảo vệ mũi và má mình, trông rất giống một con hổ to đang dùng móng vuốt rửa mặt.  

             Ngọc Tiểu Long dùng cánh tay như roi của mình đập vào tay Tề Đẳng Nhàn, phát ra từng tiếng bốp bốp trầm đục.  

       “Không đánh trả à?” Cô bỗng thấy có gì đó không thích hợp. Kể từ khi tên đàn ông có khuôn mặt đáng khinh này và mình chạm mặt nhau, rõ ràng hắn có năng lực đánh trả nhưng lại chọn cách phòng thủ từ đầu đến cuối mà không tấn công một lần nào.  

             “Nếu muốn làm rùa rụt cổ thì để ta đánh nát mai rùa của ngươi!”  

             Ngọc Tiểu Long hừ lạnh, mũi chân nhón trên đất, nhảy lên cao, xoay một vòng giữa không trung rồi hạ một quyền thẳng xuống!  

             Cú đấm này của cô cứ như một cái cối xay khổng lồ giáng xuống từ trên bầu trời, muốn kết thúc sinh mạng của kẻ kia.  

             Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Tề Đẳng Nhàn đã chuyển động. Hắn co tròn người lại như một quả trứng gà rồi lăn đi.  

             Ngay sau đó, cơ thể hắn lần nữa bung ra, lưng cựa quậy, sức mạnh bùng nổ ở cơ bắp hai chân, lao thẳng về phía trước như một con ngựa chiến.  

             “Muốn chạy à?!” Ngọc Tiểu Long giận dữ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement