Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Đúng hẹn, Vương Hổ tới văn phòng của Từ Ngạo Tuyết để cùng cô ta thảo luận về việc đối phó với tập đoàn Hướng thị.  

             “Tiếc là không diệt trừ được Hướng Đông Tinh, để cô ta thoát được một kiếp.” Vương Hổ có vẻ tiếc nuối.  

             Từ Ngạo Tuyết hơi nhíu mày. Từ khi bắt đầu có ý định thì Vương Hổ đã đề cập đến chuyện này, nhưng cô ta từ chối cho ý kiến, không ủng hộ mà cũng không phản đối.  

             Lũ chuột quậy phá trong trung tâm thương mại và gương mặt đầy máu chuột lần trước khiến cô ta vẫn còn hơi sợ.  

             Nhưng Vương Hổ là tên cứng đầu lại thích chơi luật rừng, anh ta không sợ.  

             Vương Hổ nói tiếp: “Tôi còn cố ý tới tập đoàn Hướng thị một chuyến, chọc giận Hướng Đông Tinh để cô ta ra tay với tôi.”  

             “Cô ta cũng có ý đó từ trước, tiếc là bị tên họ Tề ngăn lại.”  

             “Nếu không có tên họ Tề thì việc đối phó với tập đoàn Hướng thị sẽ rất dễ dàng.”  

             Nói đến đây, Vương Hổ không nhịn được mà thở dài một tiếng.  

             Từ Ngạo Tuyết lần nữa nhướng mày thật cao, sau đó lạnh giọng: “Đúng là rất đáng tiếc. Thêm nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng nằm ngoài dự kiến của chúng ta.”  

             Trong ấn tượng của cô ta, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên vô dụng bị nhà họ Tề ở đế đô trục xuất, thậm chí còn bị Ngọc Tiểu Long từ hôn.  

             Ngọc Tiểu Long và cô ta đều như phượng hoàng trên trời cao, Tề Đẳng Nhàn chỉ là tên cảnh ngục quèn ở một nhà tù bé nhỏ, khoảng cách giữa họ có thể nói là một trời một vực.  

             Cô ta không thèm để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, thậm chí còn thường nhắc tới Ngọc Tiểu Long để đả kích sự tự tin của hắn.  

             Ai ngờ hắn lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản họ phân chia tập đoàn Hướng thị!  

             Thậm chí còn khiến cô ta phải chịu tổn thất nặng nề!  

             “Hôm qua tôi lấy được hơn một tỷ từ tập đoàn Hướng thị trên thị trường chứng khoán, giờ nghĩ lại, hẳn là do anh trai của Hướng Đông Tinh đã qua đời nên cô ta mới hoảng loạn mắc lỗi." Từ Ngạo Tuyết nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói.  

             “Nếu không nhân cơ hội này giết chết cô ta thì sau này sẽ khó." Vương Hổ tiếp lời cô ta bằng giọng tiếc rẻ.  

             Ai cũng biết chỉ cần phá bỏ chủ nghĩa nhân đạo của Hướng Đông Tinh là tập đoàn Hướng thị sẽ tự động sụp đổ.  

             Dù sao đám thân thích vô ơn của nhà họ Hướng cũng đều là đám ăn thịt người không nhả xương. Nếu Hướng Đông Tinh chết, tự họ sẽ chia năm xẻ bảy tập đoàn Hướng thị, người ngoài thậm chí không phải nhúng tay vào.  

             Dường như Từ Ngạo Tuyết nhớ ra điều gì đó, cô ta nhìn Vương Hổ, nói nghiêm túc: “Nếu anh định dùng cách đó thì phải cẩn thận đừng để gậy ông đập lưng ông."  

             “Tên kia cũng không chơi luật thường, chỉ chơi luật rừng."  

             “Nếu tay súng của anh không thể giết chết họ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho anh.”  

             Vương Hổ cười lạnh: “Hắn muốn ra tay với tôi lắm, nhưng cũng chẳng tìm được chứng cứ đâu!”  

             “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hôm nay hắn nói mấy câu ngớ ngẩn kia giữa tập đoàn Hướng thị là để chọc giận tôi.”  

             “Cũng may là tôi nhịn được, nếu không đã phải chịu thiệt rồi.”  

             Vương Hổ không phải người ngu dốt. Cẩn thận ngẫm lại những gì đã xảy ra, anh ta hiểu Tề Đẳng Nhàn muốn chọc giận anh ta để nhân cơ hội bắt giữ anh ta và giải quyết mọi chuyện.  

             Từ Ngạo Tuyết cau mày: “Hắn không thể xuống tay quang minh chính đại, không có nghĩa không thể dùng ám chiêu. Anh đã quên gương mặt đầy máu chuột lần trước rồi sao?”  

             Gò má Vương Hổ giật giật, hễ nhắc đến chuyện này là anh ta thầm bực tức. Cả đời Vương Hổ đã bao giờ chịu thiệt nhiều thế đâu?  

             “Ý cô là hắn sẽ âm thầm trừ khử tôi?” Vương Hổ khinh thường.  

             “Phải.” Từ Ngạo Tuyết nghiêm túc gật đầu, giờ cô ta cũng khá hiểu tính cách của Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh phải chịu thiệt nhiều như thế, suýt thì bị tay súng của Vương Hổ giết chết, nhất định hắn muốn trả thù.  

             Ngày trước nhà họ Khang dây vào Tề Đẳng Nhàn ra sao, lão quản gia tên Khang Hướng Vinh có đi mà không có về thế nào, lòng Từ Ngạo Tuyết hiểu rõ.  

             Vương Hổ không nhịn được mà cười ha ha: “Từ tổng cứ yên tâm, sao tôi lại không biết đạo lý không nên dùng ngọc sứ đập vào mái ngói cho được?”  

             “Để đề phòng mấy trò mèo của Tề Đẳng Nhàn, tôi đã nhờ quan hệ gọi sư đoàn 81 đến giúp một thời gian.”  

             “Nơi này canh phòng cẩn mật, cứ ba đến năm bước chân lại có một trạm gác!”  

             “Tôi không tin tên kia còn mọc cánh bay vào được.”  

             Nghe anh ta nói với vẻ rất tự tin, Từ Ngạo Tuyết không khỏi yên lòng. Đúng là rất an toàn nếu có sư đoàn 81.  

             Chẳng trách Vương Hổ coi nhẹ Tề Đẳng Nhàn và những thủ đoạn lấy độc trị độc của hắn, thì ra anh ta đã phòng ngừa chu đáo từ lâu.  

             “Thế thì tôi cũng yên tâm. Có điều khi ra khỏi cửa anh nên cẩn thận, chúng ta không thể đánh giá thấp tên này!” Từ Ngạo Tuyết nhắc nhở.  

             “Từ tổng cứ yên tâm!” Vương Hổ cười ha ha, khuôn mặt đầy sát khí. “Thằng nhãi ranh đó có gan giở trò với tôi sao? Tôi sẽ cho nó biết tôi là ông nội nó!”  

             Vương Hổ vốn sinh ra trong luật rừng nên không sợ những thứ này, thậm chí anh ta còn quyết định phải chơi chết Tề Đẳng Nhàn rồi mới cho qua.  

             Đang nói chuyện với Vương Hổ, Từ Ngạo Tuyết bỗng thấy màn hình máy tính dao động. Dòng cổ phiếu vốn mang màu xanh của tập đoàn Hướng thị dần chuyển đỏ, hơn nữa, rất nhiều tiền vốn bắt đầu được rót vào!  

             Cô ta không khỏi biến sắc!  

             “Hướng Đông Tinh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?!”  

             “Hôm qua cô ta bị tôi cướp đi bao nhiêu tiền vốn cơ mà…”  

             “Dạo gần đây cô ta còn định khai thác cảng nước sâu, dù có mười tỷ cũng không khác gì trứng chọi với đá.”  

             Từ Ngạo Tuyết đập bàn, hai mắt mở to, lòng thầm nghĩ không ổn rồi.  

             Vương Hổ nói: “Chỉ là Hướng Đông Tinh đang trả đũa chuyện hôm qua thôi, cô không cần lo lắng. Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, bây giờ tập đoàn Hướng thị có nghèo đến đâu thì giật gấu vá vai vẫn đủ tiền vốn phản đòn.”  

             Nghe vậy, Từ Ngạo Tuyết gật đầu như có điều suy nghĩ, thầm nhủ rằng anh ta nói cũng phải.  

             Trước mắt Hướng Đông Tinh đang bị chèn ép quá nặng nề, nếu cô ta không phản đòn thì lòng tin vào tập đoàn Hướng thị sẽ hoàn toàn tan rã.  

             “Từ tổng, tối nay cùng dùng bữa đi.” Vương Hổ ngỏ ý mời.  

         “Không được, trong thời buổi loạn lạc này thì chúng ta nên khiêm tốn một chút.” Từ Ngạo Tuyết gõ bàn, trầm ngâm.  

             Vương Hổ bất đắc dĩ vẫy tay chào rồi bực bội rời đi, lòng không khỏi tiếc nuối, dù sao Từ Ngạo Tuyết cũng là một đại mỹ nhân nổi tiếng khắp đế đô.  

             Nếu có thể hẹn riêng cô ta cùng ăn tối thì đương nhiên là chuyện tốt, thậm chí còn có thể phát triển đề tài sang gì đó riêng tư hơn nữa.  

             Dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của một nhóm vệ sĩ, Vương Hổ rời khỏi chỗ của Từ Ngạo Tuyết rồi quay về doanh trại.  

             Trong doanh trại này, cứ ba đến năm bước là lại gặp một trạm gác, lúc nào cũng có người trực.  

             Muốn giết anh ta ngay trước mũi bao nhiêu cao thủ thì khó hơn lên trời.  

             Ít nhất Vương Hổ nghĩ không một ai trên thế giới làm được!  

             “Tên họ Tề dám uy hiếp tao?”  

             “Muốn giết tao à?”  

             “Thử đến mà xem!”  

             “Để xem những khẩu súng tự động này có bắn nát đầu mày được không!”  

             Vương Hổ quay về biệt thự, nhìn đội chiến sĩ tuần tra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười trào phúng.  

             Nửa đêm, đúng mười hai giờ, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện bên ngoài doanh trại.  

             “Giỏi trốn đấy."   

Advertisement
';
Advertisement