Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Người của Từ An cũng không ngờ được rằng Mã Hồng Tuấn lại đồng ý với kế hoạch Tề Đẳng Nhàn đã đề ra, từng người từng người ngơ ngác nhìn nhau, rồi đều không nhịn được mà cười lên.  

             Đối với họ mà nói, hành động này của Mã Hồng Tuấn bản chất chính là tự tìm đường chết, đem sự sống còn của Công Ty Vật Liệu Hồng Mã giao hết cho người ngoài, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin.  

             “Được, nếu Phó đà chủ cũng chấp thuận theo kế hoạch Tề tổng để ra thì hôm nay chúng ta phải làm theo những quy định mà Tề tổng đề ra rồi!” Từ An lạnh lùng cười to lên rồi nói.  

             Thuộc hạ của Từ An đều nhìn Tề Đẳng Nhàn một cách đầy giễu cợt, sự kiêu căng giả tạo ấy hôm nay chắc chắn sẽ phải chịu một “cú tát” mạnh bạo rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn dùng một chân đá vào chiếc ghế đơn, chiếc ghế ngay sau đó trượt một đường rồi đừng lại đầy chắc chắn ngay trước vạch kẻ.  

             Sau đó Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ngồi xuống ghế, mỉm cười rồi nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”  

             Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, người này có thể ngạo mạn như vậy sao? Lại dám trực tiếp ngồi xuống đó?!”  

             Hắn đang chuẩn bị ngồi xuống, để lại mọi người ở ngoài vạch kẻ thì:  

             “Khốn khiếp!”  

             Từ Dương không chịu nổi dữ dằn quát lên, toàn mặt lộ vẻ hung dữ, cảm thấy người của bên mình đã bị tên rác rưởi Tề Đẳng Nhàn đó khinh thường rồi.  

             Từ An và những người khác sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cho dù cảm thấy tên Tề Đẳng Nhàn này đang tỏ ra ngạo mạn kiêu căng, nhưng diễn xuất của hắn lợi hại như vậy khiến mọi người đều cảm thấy không thoải mái.  

             Không ai lại muốn mình bị người khác coi thường như vậy, nhưng Tề Đẳng Nhàn rõ ràng là đang khinh thường bọn họ.  

             Mã Hồng Tuấn không chịu được mà giật giật mí mắt, Tề Đẳng Nhàn ngạo mạn bao nhiêu ông ta càng cảm thấy sợ hãi, lo lắng bấy nhiêu.  

             “Đà chủ Từ, để tôi ra tay, tôi nhất định sẽ đánh gãy cái chân *chó chết tiệt đó của hắn!” Một người đàn ông bước lên tức giận nói.  

             Từ An nghe vậy gật đầu nói: “Từ Phi, cho ngươi lên đầu tiên, mau giao hắn cho Từ Phi, không người ta lại không xem Đà phải Long Môn chúng ta ra gì!”  

             Mọi người sau khi nhìn thấy người đàn ông cao khoảng mét tám đó đứng dậy thì bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.  

             Tâm trạng Mã Hồng Tuấn càng nôn nao không yên, Từ Phi chính là tên thuộc hạ cao thủ bậc nhất của Từ An, trong các trận đấu ở vùng Từ An quản lý hắn đã có thành tích 28 lần thắng liên tiếp rồi!  

             Lúc đầu vì để đấu lại Từ An mà Mã Hồng Tuấn đã đặc biệt mời một cao thủ võ thuật từ Thánh Tượng Quốc về, kết quả là chỉ mới vài chiêu đã bị Từ Phi dễ dàng đánh gục, đạp cho một cú đau điếng người, làm cho Mã Hồng Tuấn phải bồi thường không ít tiền.  

             “Tề tổng, võ thuật bằng chân của tên Từ Phi này khiến người khác phải kinh sợ, một cú đá cũng có thể làm khúc gỗ đứt đôi, chúng ta không được chủ quan!” Mã Hồng Tuấn không kiềm chế được, thì thầm nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn.  

             “Tôi không quan tâm anh ta lợi hại hay không, ngày hôm nay ở đây không ai có thể mạnh hơn tôi.” Tề Đẳng Nhàn sắc mặt không đổi, đáp lại.  

             Nghe thấy câu nói đó mọi người ở đó đều xôn xao hết lên.  

             “Thật mạnh miệng mà!”  

             “Tên này thực sự quá kiêu căng rồi, nhất định phải đạp hắn xuống đất giẫm xéo cho một trận thì mới giải tỏa được cơn hận này!”  

             “Từ Phi ngươi không được nương tay, trực tiếp đánh gãy chân hắn cho ta, cho hắn biết sức mạnh của Đà phái Long Môn chúng ta!”  

             Sắc mặt Mã Hồng Tuấn vẫn vô cùng khó coi, có lòng tốt nhắc nhở hắn, cuối cùng đổi lại là một câu nói như vậy, khiến bản thân dường như trở nên vô cùng thừa thãi.  

             Từ Phi sau khi gật đầu đã bước lên phía trước, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Có thể bắt đầu được chưa nhỉ?”  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp: “Lúc nào cũng có thể bắt đầu, chỉ sợ các người một tiếng chào hỏi cũng không thấy đã xông lên đánh lén, còn đâu tôi cũng không có ý kiến gì hết.”  

             Từ Phi cũng bị câu nói đó của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức điên lên, hắn nhún người một cái, cong lưng xuống như một cây cung tên khổng lồ đang được kéo căng ra.  

             “Rắc!”  

             Trong lúc cử động cột sống phát ra âm thanh như tiếng dây cung được nới lỏng, sau đó Từ Phi dùng một chân đá về phía trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             Một cú đá chính xác, phong thái nhẹ nhàng, không chút dư thừa, thật không hổ danh là cao thủ thường ngày vẫn tập võ, một chiêu chí mạng, gọn gàng nhanh chóng!  

             Tề Đẳng Nhàn lóe lên ánh mặt đầy giễu cợt, đối với hắn mà nói lạm dụng việc đề ra các loại chức danh đến những nơi có “lính mới” thực sự chẳng có gì thú vị.  

             Chân Từ Phi vừa sắp đá vào chính diện mặt hắn thì đột ngột đổi hướng, đá sượt ngang qua bên tai Tề Đẳng Nhàn một đường thẳng tắp!  

             Tề Đẳng Nhàn hờ hững giơ tay trái lên bên tai, dùng chiêu “cánh quạt khỉ”, dễ như trở bàn tay bắt lấy cổ chân của đối thủ, mạnh bạo kéo cái chân đó xuống.  

             Ngay sau đó, hắn dùng năm ngón tay, như một con hổ dũng mãnh giữ chặt lấy chân của Từ Phi, trực tiếp ra chiêu “gảy đàn tì bà” mạnh tới nỗi khiến cho gân cốt toàn thân Từ Phi mềm nhũn ra.  

             “Cút!”  

             Tề Đẳng Nhàn kéo Từ Phi về phía trước người mình, làm cho anh ta mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, sau đó hắn ngồi lên ghế, dứt khoát đạp một cái!  

             “Bụp!”  

             Cú đạp trúng giữa trán Từ Phi, khiến anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, máu òng ọc hộc ra ngoài, người bay xa mấy mét, quỳ rạp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.  

             Những người xung quanh trông thấy Từ Phi bị đánh gục một cách dễ dàng như vậy sắc mặt không kìm nổi tối sầm lại.  

             Từ An càng không giữ được bình tĩnh, tay run cầm cập, điếu xì gà cũng rơi xuống ghế.  

             Ông ta chớp mắt nhặt điếu xì gà đưa vào miệng, giận dữ hít một hơi, bình tĩnh kiềm chế nỗi sợ trào dâng trong lòng mình, trầm giọng nói: “Lý Tường, tới lượt ngươi!”  

             Mã Hồng Tuấn trông thấy Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng xử lý Từ Phi, chưa kịp vui mừng thì nghe thấy Từ An gọi Lý Tường ra, không bình tĩnh được mà lạnh tóc gáy.  

             “Đà chủ Từ, không được sử dụng vũ khí đâu!” Mã Hồng Tuấn lạnh lùng nói.  

             Từ An nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp: “Vừa rồi trong quy định Tề tổng cũng đâu có nói ở đây không được sử dụng vũ khí, đúng chứ Tề tổng?”  

             Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn đáp: “Tôi đã nói rồi, các người muốn dùng gì thì dùng, đừng có lề mề.”  

             Sắc mặt Mã Hồng Tuấn bỗng trở lên khó coi, nói: “Tề tổng, trong tay có vũ khí và trong tay không có vũ khí là hai khái niệm khác nhau! Vũ khí mà tên Lý Cường này dùng là đao bát quái, vô cùng lợi hại, từng cắt mất tay của hơn 30 tên, anh chắc chắn tự tin như vậy sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn tươi tỉnh chỉ vào chiếc ghế so-fa nói: “Hay là ông Mã ông ngồi đây đi? Tôi ở bên cạnh xem xem?”  

             Mã Hồng Tuấn bị hắn làm cho tức đỏ mặt, cảm thấy đứa nhóc này nói chuyện thực sự khiến người khác tức điên lên, bản thân rõ ràng là có ý tốt nghĩ cho hắn, vậy mà hắn lại luôn miệng nói những lời như vậy!  

             Thuộc hạ của Mã Hồng Tuấn cũng bị làm cho tức điên, Diệp Phong vội vàng trấn tĩnh mọi người, nói: “Tề tổng nói như nào thì chính là như vậy, mọi người không cần lo chuyện bao đồng.”  

             “Nếu hôm nay Tề tổng đã ra tay rồi thì Đà chủ Từ cũng đừng hòng có thể thương lượng!”  

             “Cho dù ông trời có xuống đây cũng không thu phục được Công ty Vật liệu Hồng Mã chúng tôi đâu!”  

             Lời của Diệp Phong làm tim mọi người hững lại một nhịp, không biết tại sao anh ta có thể tin tưởng Tề Đẳng Nhàn như vậy.  

             Những người của Từ An sau khi nghe thấy những lời của Diệp Phong thì khịt mũi khinh bỉ.  

             “Diệp Phong ngươi bảo vệ mình chưa xong lại còn đi nói giúp người khác! Đợi sau khi chuyện này kết thúc ta xem ngươi chết như thế nào!” Từ Dương lạnh lùng nói.  

             Cùng lúc đó anh ta hướng ánh mắt về phía hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu, Lần Trước muốn xử lý Trương Nhu nhưng không thành, bị Tề Đẳng Nhàn làm hỏng chuyện, cơ hội lần này nhất định không thể để tuột mất!  

             Lúc này Lý Cường đứng dậy, tay cầm một con đao, cả người toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khó đỡ.  

             Anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi thản nhiên nói: “Tôi cho anh cơ hội lựa chọn vũ khí!”  

             Tề Đẳng Nhàn chẳng buồn đáp lại, vẫy vẫy tay nói với hắn ta: “Nếu mông tôi rời khỏi chiếc ghế này thì coi như anh thắng.”  

     

Advertisement
';
Advertisement