Trông thấy chân tay của Lý Thiên Lạc bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho gần như tàn phế, các cô gái bị hắn hãm hại đều trầm trồ tán dương.
Trương Hoan thấy Tề Đẳng Nhàn làm cậu chủ của mình tàn phế như vậy thì bị dọa kinh sợ tột độ, miệng phun ra thứ nước màu xanh rồi ngã xuống đất, không biết sống chết ra sao.
Tề Đẳng Nhàn thấy cảnh đó không nhịn được mà cười nhạo: “Đồ tiểu nhân nhát thối.”
Trương Hoan tự mình dọa chết mình rồi, cũng chẳng còn hứng thú đi dọn dẹp nữa.
Lý Thiên Lạc đau tới mức cả người ra mồ hôi, bộ dạng trông như vừa được người ta vớt từ dưới nước lên, khản giọng gào to: “Tề Đẳng Nhàn, cậu dám hại tôi , tôi chính là người kế thừa duy nhất của Lý Gia Quyền.”
“Cha tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”
“Lần trước chỉ là tên khốn nhà cậu may mắn, được ông Bác nói giúp.”
“Lần này ông ấy nhất định sẽ tận tay giết chết cậu.”
Lý Thiên Lạc nội tâm điên loạn, hận Tề Đẳng Nhàn thấu tận xương tủy, căn bản cũng là vì anh ta không thể chấp nhận được sự thật rằng từ nay về sau mình sẽ mãi mãi là một kẻ tàn phế như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt đáp: “Anh nên cảm thấy biết ơn tôi vì đã giữ lại mạng sống rẻ tiền của anh, chứ loại người như anh, tôi không giết đã là nhân từ lắm rồi.”
Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ không sợ Lý Trường Hồng có vì mình làm Lý Thiên Lạc bị tàn phế mà tìm đến hay không, nếu như ông ta thật sự tìm đến để trả thù thì cho ông ta tàn phế cả thể luôn.
Biết con trai mình không phải là loại người ngoan ngoãn tốt đẹp gì, người làm cha như vậy cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm, hơn nữa khu nghỉ dưỡng này lại do Lý Thiên Lạc xây dựng lên, sau khi chuyện này xảy ra mà Lý Trường Hồng vẫn muốn thay con trai đi báo thù thì chính là không ý thức được thời thế, không phân biệt được đen trắng!
“Lý Gia Quyền chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Lý Thiên Lạc tức giận gào lên.
“Im miệng đi, nói thêm vài câu nữa làm tâm trạng tôi không tốt tôi sẽ trực tiếp giết chết anh. Dù sao cha anh tuy có năng lực, nhưng cũng không phải là chủ tịch tỉnh.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng đầy giễu cợt.
Lý Thiên Lạc tái mặt lại, quả nhiên không dám nói thêm câu nào nữa, anh ta cũng không dám đánh cược Tề Đẳng Nhàn có giết mình hay không.
Tề Đẳng Nhàn quay lại chỗ Kiều Thu Mộng nói với mấy người con gái kia: “Bây giờ không sao nữa rồi, các cô không cần lo lắng mình sẽ bị xâm hại nữa.”
Các cô gái đều không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cảm ơn Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những suy nghĩ nghi ngờ hắn lúc nãy.
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay nói: “Các cô cũng đừng rời đi vội, một lát nữa sẽ có người đến xử lý chuyện này, các cô cứ yên tâm xử lý ổn thỏa chuyện này, nhất định phải để cho người từng hãm hại các cô chịu sự trừng phạt thích đáng.”
“Được, cảm ơn anh.”
Các cô gái ấy đều không kiềm được nước mắt, thật chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội nhìn thấy trời xanh một lần nữa, mọi người ai nấy đều vô cùng biết ơn Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như không có Tề Đẳng Nhàn thì họ cũng không biết cả đời này mình sẽ như thế nào nữa, sợ rằng lỡ một ngày phạm phải chuyện gì, sẽ bị bọn người Trương Hoan trực tiếp giết chết rồi ném xuống biển sâu.
Kiều Thu Mộng có chút thương cảm, cô cảm thấy mấy cô gái này cũng thật đáng thương, vốn dĩ họ chẳng làm sai chuyện gì, lại phải chịu số phận bi thảm như vậy.
“Các cô nếu đồng ý có thể cho tôi biết thân phận của mình, tôi sẽ xem xét tình hình để giúp đỡ mọi người.” Kiều Thu Mộng mở lời, nói.
Các cô gái giật mình nhẹ, sau đó đều lắc đầu, họ không muốn để lộ thân phận của mình, sau khi rời khỏi đây thậm chí còn không muốn nghĩ lại khoảng thời gian đã qua này.
Tề Đẳng Nhàn biết rõ, những cô gái ấy tuy đã được giải cứu nhưng những tổn thương tinh thần sẽ không bao giờ có thể bù đắp được.
Từ sau đó trở đi, không biết sẽ có bao nhiêu người mắc phải căn bệnh trầm cảm, cũng không biết có bao nhiêu người vì không vượt qua được những khủng hoảng tinh thần ấy mà dẫn đến tự tử…
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn gợn lên cảm giác bực bội khó tả, hắn hận không thể giết chết hết bọn người Lý Thiên Lạc đó.
Nhưng bây giờ có giết người thì cũng vô ích, không giải quyết được gì, hắn chỉ mong sao pháp luật có thể tìm lại công lý cho những cô gái ấy, để cho những kẻ xấu xa phải chịu sự xét xử của chính nghĩa.
Tề Đẳng Nhàn có thể chắc chắn thành phố Trung Hải này sắp đến ngày thay đổi rồi, với sự xác nhận của các cô gái, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ mặt người dạ thú như vậy bị bắt.
Một lúc sau cuối cùng thư ký Ngô cũng đến.
Anh ta vừa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt nét mặt nhanh chóng tái nhợt đi, cảm thấy ở đây có chút sởn gai ốc.
“Những người này là…” Cổ họng thư ký Ngô nghẹn lại.
“Bị tôi đánh đấy.” Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt anh ta lạnh lùng nói.
Thư ký Ngô đơ người, một người, đánh ngã từng này người? Anh ta không khỏi sững sờ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Thư ký Ngô cùng lúc đó nhìn thấy công tử Dương Văn Khải nhà chủ tịch tỉnh bị đánh ra thành bộ dạng người không ra người ấy thì cười khổ một tiếng, thật không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ra tay tàn nhẫn, mạnh bạo đến vậy.
“Tề tổng, anh xem chuyện này nên giải quyết như nào cho hợp lý.” Thư ký Ngô lúng túng hỏi.
“Anh có thể gặp các cô gái này để hỏi rõ hơn đầu đuôi câu chuyện, sau đó gọi về hỏi ý kiến chủ tịch tỉnh xem ông ấy muốn giải quyết như thế nào.” Tề Đẳng Nhàn liếc qua Dương Văn Khải một cái, cười lạnh lùng nói.
Thư ký Ngô gật đầu rồi đi tới chỗ mấy cô gái kia để hỏi chuyện.
Nghe các cô gái không ngừng kể khổ, nét mặt thư ký Ngô không chịu được mà dần tối sầm lại.
Thật không ngờ, dưới thời oai hùng của Càn Khôn lại có thể xảy ra sự việc như vậy.
“Tề tổng, tôi đã nắm rõ mọi chuyện rồi, tôi sẽ gọi điện thông báo sự việc cho chủ tịch Dương rồi xin chỉ thị từ ngài ấy.” Thư ký Ngô đáp.
“Được.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý.
Thư ký Ngô hỏi tiếp: “Có điều, Tề tổng anh đánh Lý Thiên Lạc thảm hại như vậy, hơn nữa chân tay anh ta sợ rằng cũng phế rồi, tôi xem, tủy bên trong cũng chảy ra rồi…”
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nét mặt tỏ đầy vẻ mất hứng.
Thư ký Ngô nói: “Quản gia Lý Trường Hồng của nhà Lý Gia Quyền là người vô cùng bênh con, tôi sợ ông ta trông thấy dáng vẻ thê thảm này của con mình sẽ đến tìm anh tính sổ mất! Có cần tôi tìm chủ tịch Dương nhờ ông ấy nói giúp anh vài tiếng không?”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy không nhịn được cười phá lên, nói: “Không cần đâu, nếu như Lý Trường Hồng là người hiểu chuyện, ông ta sẽ tự biết phải làm gì, còn nếu nhất định tới tìm tôi gây sự, tôi cũng sẽ không ngại mà cho ông ta vào viện nằm cùng con trai mình đâu.”
Một lúc sau thư ký Ngô đã xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng còi báo hiệu.
Tề Đẳng Nhàn nói với Kiều Thu Mộng: “Mọi chuyện đều ổn cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!