Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Trương Hoan ngồi trên cát, kinh ngạc ôm má, vẻ mặt không thể tin được.  

             "Sao mày dám đánh tao?"  

             “Nếu mày đã biết thiếu gia Lý vậy mà còn đánh tao à?”  

             “Tao nói cho tụi bây biết, chuyện ngày hôm nay tao sẽ không để yên, còn một trăm vạn tao cũng giải quyết luôn!  

             Trương Hoan trực tiếp hét lên, sự tức giận gần như tuôn ra khỏi mắt anh ta.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn anh ta một cách thờ ơ, và nói: "Trước khi mày muốn cắn bậy ai đó, hãy nhớ để thủ đoạn của mình sáng sủa hơn, để chân chó của mình không bị đánh gãy."  

             Nói xong, hắn định mang theo Kiều Thu Mộng rồi rời đi . Căn bản lười đến phản ứng loại chân chó này.  

             Loại người coi thường người khác, mà còn có thể tự tin hành động như vậy, còn lộ ra vẻ kiêu ngạo cũng khiến hắn cạn lời.  

             "Chân chó á? Cho dù tao là chó, đó cũng là chó của thiếu gia Lý, tụi bây không thể đụng vào một cọng tóc của tao! Nếu động vào tao tụi bây cũng không có kết quả tốt đâu!" Trương Hoan gầm lên giận dữ.  

             Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, hắn không muốn để ý tới, nắm tay Kiều Thu Mộng rời đi.  

             Nhưng vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy một cách chật vật từ trong làng du lịch cách đó không xa.  

             Đằng sau bóng dáng này, một số người đàn ông vạm vỡ đuổi theo.  

             “Cứu, giúp tôi với!” Đó là một người phụ nữ quần áo xộc xệch, vẻ mặt sợ hãi, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng thì cô ta lập tức chạy về phía bên này, hét lớn.  

             Cô chạy rất nhanh, nhưng xấu hổ thay lúc không chú ý thì bị ngã phịch xuống cát.  

             Sau khi ngã xuống, đầu gối của cô ấy đã rã rời nhưng cô ấy vẫn dùng tay và chân bò về phía trước, cho thấy trong lòng cô ấy vô cùng sợ hãi và cô ấy muốn thoát khỏi nơi này biết bao.  

             Kiều Thu Mộng sửng sốt, nhàn nhạt hỏi Tề Đẳng Nhàn "Bây giờ chúng ta nên làm gì không?"  

             Tề Đẳng Nhàn đợi một lúc và không nói gì, người phụ nữ đã bò dậy và trốn sau lưng anh ta.  

             "Anh gì ơi, giúp tôi...Xin hãy giúp tôi!"   

             "Huhuuu...Tôi chỉ là một nữ sinh viên đại học tội nghiệp bị lừa đến đây…”  

             “Làm ơn cứu tôi với!"  

             "Có rất nhiều cô gái như tôi ở đó đang bị bức hại hàng ngày"  

             Người phụ nữ nắm lấy ống quần của Tề Đẳng Nhàn và bật khóc, cầu xin Tề Đẳng Nhàn có thể giúp cô.  

             Sắc mặt Trương Hoan thay đổi,  vừa lúc những người đàn ông vạm vỡ chạy tới, anh ta đứng dậy sắc mặt âm trầm mắng:“Tụi bây làm việc kiểu gì vậy, làm sao mà người từ làng du lịch chạy thoát?!”  

             Những người đàn ông bị Trương Hoan chửi đến đỏ mặt, ấp úng một lúc cũng nói không nên lời.  

             "Trương tổng, cô ta vốn bị nhốt ở trong phòng, nhưng không biết là thằng nào khóa cửa không kỹ, trong lúc chúng tôi mất cảnh giác cô ta mới chạy ra ngoài." Một người giải thích nói.  

             "Hừ, trình độ xử lý của tụi bây đúng là làm tao thất vọng! Còn không mau đem cô ta trở về?" Trương Hoan hừ lạnh nói.  

             Người phụ nữ vừa càu nhàu vừa đứng dậy, ôm lấy chân Tề Đẳng Nhàn, tuyệt vọng kêu lên: "Giúp tôi với, anh gọi cảnh sát giúp tôi đi!" Trương Hoan nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: "Thằng nhóc thối, tao khuyên mày chuyện này! Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không ngươi chết như thế nào cũng không biết!"  

             Kiều Thu Mộng sắc mặt âm trầm nói: "Có phải vừa rồi anh muốn bắt tôi vào trong làng du lịch để làm chuyện giống như vậy không?"   

             Trương Hoan: " Tất nhiên, ngoại hình của cô rất nổi bật. Nếu cô làm việc trong khu du lịch của chúng tôi chắc chắn sẽ khiến nhiều khách hài lòng."  

             Kiều Thu Mộng thản nhiên nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chồng, anh không được để họ đi, bọn họ quá đáng ghét! Thật không có lương tâm!”  

             "Ừ." Tề Đẳng Nhàn thờ ơ gật đầu, trong mắt hiện lên sát khí.  

             Loại chuyện này, để dùng bốn chữ “táng tận lương tâm” mà hình dung cũng không quá đáng!  

             Lý Thiên Lạc sinh ra trong một gia đình võ thuật, cũng là một võ sư, vậy mà anh ta lại làm những việc như vậy!  

             Hầu như ai là một người tập võ thì trong máu họ đều chứa tình người ấm áp và hào hiệp. Nếu gặp bất công họ có thể rút kiếm để giúp đỡ. Mà khi gặp sức mạnh, họ có thể thực hiện điều cấm trong võ thuật!  

             Thế mà, Lý Thiên Lạc lại làm một điều ghê tởm như vậy, cho dù Trương Hoan có bị anh ta xúi giục hay không, hắn không thể tha thứ cho bọn họ.  

             “Còn muốn xen vào chuyện của người khác à?” Trương Hoan không khỏi sửng sốt “Xem ra tụi bây thật không biết chữ chết viết như thế nào!”  

             “Nếu tụi bây vờ như không thấy mọi chuyện vừa xảy ra, túm chặt cái đuôi rời đi đi, thì nói không chừng tao còn có thể giữ một cái mạng chó đó.”  

             “Nếu bây giờ mà tụi bây còn tính xen vào việc của người khác.   

             Thì ngoài việc tụi bây bị chôn vùi trong bụng cá tối nay thì tao không nghĩ ra kết cục nào tốt hơn vậy đâu.”  

             "Nào, bắt lấy cô gái kia đi đi, trực tiếp giết thằng kia cho cá ăn!"  

             Trương Hoan ra lệnh, đám người vạm vỡ kia lập tức lao tới. Cô gái bị hại không kìm được nước mắt và hét lên: "Anh hãy chạy mau đi. Chỉ có chạy trốn thì tội ác của họ mới bị vạch trần!"  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu, mũi chân dúi xuống bãi cát, bỗng nhiên vừa nhấc, rầm một tiếng, vung lên một làn cát vàng.  

             Rất nhiều hạt cát bay thẳng vào mắt những người đàn ông vạm vỡ này, khiến họ kêu lên đau đớn và nhảy nhót như ruồi mất đầu.  

             Tề Đẳng Nhàn đi lên một quyền cơ bản, tất cả chúng đều ngã xuống đất trong một thời gian ngắn. Cô gái bị hại thẫn thờ nhìn xem tới ngây ngốc, đây không phải là quá khốc liệt sao, những tên côn đồ vạm vỡ trong khu nghỉ dưỡng đã bị xử lý cho ngu người rồi kìa.   

             "Nào, cô hãy đi theo chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng đó rồi cứu những cô gái cỏn lại đó đi ra ngoài! " Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã nói với người phụ nữ bị hại.  

             "Không, không, không ... Tôi không muốn quay lại đó! Họ còn nhiều người lắm, nếu anh đến đó một mình thì sẽ là thiệt thòi lớn đấy.” Cô gái bị hại kinh hãi nói.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Không quan trọng. Cho dù họ đến bao nhiêu người, đối với tôi, họ chẳng qua là một cái túi cát sống."  

             "Cô đã trốn thoát, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều cô gái đang chịu khổ.”  

             "Cô chậm trễ thêm một phút ở đây, họ sẽ càng chịu thêm thiệt hại.”  

             "Tôi nghĩ cô có thể tin tưởng tôi, tôi biết cách không làm hại bản thân, càng không hại cô.”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement