Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Văn Phong thấy mọi người có mặt ở đây đều không có động tĩnh gì, hắn ta không khỏi nhíu mày.  

             “Sao nào? Mấy người câm hay điếc vậy?”  

             “Lời của tôi nói không có trọng lượng phải không?”  

             “Có phải các người muốn tôi gọi điện cho Long tổng, nói các người không chịu hợp tác?”  

             “Dám không để tôi vào mắt, các người biết sẽ có hậu quả gì không?”  

             Văn Phong thấy mọi người không hé nửa lời, hắn ta còn lên mặt kiêu ngạo, ra vẻ ta đây khinh người.  

             Kiều Quốc Đào tức giận nói: “Các người đừng có khinh người quá đáng, Long Tông Toàn đánh con gái của ta thành như vậy mà còn bắt nó làm cái việc táng tận lương tâm này, các người không sợ bị trừng phạt sao!”  

             Văn Phong cười lớn nói: “Trừng phạt? Ai trừng phạt Long tổng? Ai dám trừng phạt Long tổng? Mấy người chỉ là một cái tập đoàn Kiều thị bé cỏn con thì đừng có gào lên nữa, bằng không công ty của các người sẽ phá sản chỉ trong một giây thôi!”  

             Đúng lúc này, Kiều Thu Mộng tỉnh lại.   

             “Cô ta tỉnh rồi, các người lập tức đưa người đi theo ta, nếu như không muốn cả nhà Kiều gia từ trên xuống dưới đều chết sạch hết!” Văn Phong hung tợn nói.  

             Kiều Thu Mộng bị dọa đến run cả người, hoảng sợ nói: “Chồng ơi... Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao hắn ta lại muốn đưa em đi theo?”  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Kiều Thu Mộng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy em.”  

             Văn Phong nói: “Không có chuyện gì ư? Anh cảm thấy không có chuyện gì à? Liệu thứ phế vật như mấy người có thể chịu nổi lửa giận của Long tổng không?”  

             “Anh là chồng của Kiều Thu Mộng hả? Chỉ là, Long tổng đã yêu thích vợ của anh thì anh nên thành thật chắp tay mà nhường người đi.”  

             “Được Long tổng đội nón xanh chính là vinh hạnh của anh!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nào, đến đây đi thư ký Văn, chúng ta ra ngoài rồi từ từ nói chuyện.”  

             Nếu không phải Kiều Thu Mộng tỉnh lại vào lúc này thì Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp ra tay, bây giờ cô ta đang nhìn theo hắn nên đương nhiên hắn không thể tự động thủ được.   

             “Chồng ơi anh đừng đi, đừng rời khỏi em...” Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn muốn dẫn Văn Phong đi ra ngoài thì quay qua nói với hắn với vẻ mặt vô cùng đáng thương.   

             “Không đâu, anh đi một lát rồi quay về ngay thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười trả lời cô.   

             Văn Phong lạnh nhạt nói: “Sao nào, anh muốn hẹn tôi ra ngoài để bàn điều kiện ư? Muốn hối lộ tôi sao? Được thôi, để tôi xem anh có thể mang vốn liếng gì ra để bàn điều kiện với tôi! Nếu như anh làm tôi không hài lòng thì tôi sẽ đổi ý!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, lát nữa ngài cứ nhìn xem món quà hối lộ này của tôi có làm cho ngài hài lòng hay không rồi hãy nói!”  

             Văn Phong đi theo Tề Đẳng Nhàn ra khỏi phòng bệnh, sau đó Tề Đẳng Nhàn đóng luôn cánh cửa phòng lại.  

             “Lấy ra đi.” Văn Phong thản nhiên nói, nếu Tề Đẳng Nhàn lấy ra được cái gì đó thuận mắt hắn ta thì hắn ta cũng có thể châm chước buông tha cho Kiều Thu Mộng.  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn, cười cười rồi bỗng nhiên hắn giơ tay lên tát cho Văn Phong một cái.  

             Văn Phong chưa kịp phản ứng gì đã bị đối phương bóp lấy yết hầu.  

             “Mày dám cả gan động đến tao à? Mày không biết tao là thư ký của Long tổng sao?” Văn Phong gào to lên.  

             Mặt Tề Đẳng Nhàn không có biểu cảm, nắm cổ hắn ta nâng lên rồi ra tay tát cho hắn ta một cái.   

             “Thư ký của Long Tông Toàn rất lợi hại phải không?”  

             “Chát!”  

             “Long Tông Toàn đội nón xanh cho tao hẳn là vinh hạnh của tao phải không?”  

             “Chát!”  

             “Mày muốn cho trên dưới Kiều gia tuyệt tử tuyệt tôn đúng không?”  

             “Chát!”  

             “Tao thực sự không dám động đến mày phải không?”  

             Mỗi câu hỏi Tề Đẳng Nhàn phát ra là đi kèm theo một cái tát, hắn động thủ không một chút lưu tình, mặc kệ người ở trong phòng bệnh nghe được tiếng tát giòn vang từ bên ngoài vào.   

             Văn Phong bị tát liên tiếp cho đến khi trên mặt đã chảy đầy máu, cả khuôn mặt giống như bị phủ kín toàn máu là máu, Tề Đẳng Nhàn vẫn bóp cổ hắn ta như trước, mất kiên nhẫn mà chà lau vết máu tươi trên tay mình vào áo sơ mi trắng của đối phương.  

             “Mày... Long tổng sẽ không bỏ qua cho mày đâu, ngài ấy nhất định sẽ bắt cả nhà mày phải chết hết!” Văn Phong hét lên rồi giãy giụa liên tục nhưng căn bản vẫn chẳng ăn thua gì.  

             “Mày lợi hại lắm cơ mà, tao còn chưa gặp qua người nào lợi hại như thế đâu!” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, nhấc chân đá một cái vào bụng Văn Phong.   

             Văn Phong không kịp phản ứng gì thì trên bụng đã nhận lấy một cú đá thật mạnh khiến cho cả người bị hất văng ra xa ba mét rồi ngã quỵ xuống sàn, phía sau lưng đập thật mạnh vào vách tường nghe phịch một tiếng mới dừng lại.  

             Văn Phong oẹ một tiếng hộc máu tươi ra ngoài, đồng thời cả khuôn mặt hắn ta cũng vặn vẹo đau đớn không chịu nổi.   

             “Mau đi gọi điện thoại kêu Long tổng của các người tới đây! Nếu không tao đánh chết mày.” Tề Đẳng Nhàn nghiêng người nhặt điện thoại của Văn Phong ở dưới đất lên tiện tay ném tới trước mặt hắn ta.   

             Gương mặt Văn Phong thống khổ mà cầm lấy di động, cắn răng nói: “Mày chết chắc rồi... Tao nhất định sẽ giết chết mày! Tao sẽ đánh gãy tứ chi của mày, sau đó…”  

             “Mày lảm nhảm cái gì vậy, còn không mau gọi điện thoại đi?” Một chân Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dẫm thẳng lên vai Văn Phong để hắn ta ngậm miệng lại.   

             Văn Phong lại đau đớn kêu rên lên một tiếng, tay bấm số điện thoại gọi thẳng cho Long Tông Toàn.   

             “Văn Phong, việc tôi giao cho cậu đã xử lý ổn thỏa chưa? Đã đưa người qua đây chưa?” Long Tông Toàn thản nhiên nói.   

             “Long tổng, bên này xảy ra chút chuyện... việc chưa xử lý xong, hơn nữa... tôi còn bị đánh. Người này hình như là chồng của Kiều Thu Mộng...” Văn Phong mở miệng nói một cách gian nan.  

             Long Tông Toàn không khỏi giận dữ, nói: “Cái gì? Hắn dám đánh cậu à? Kiều gia không muốn sống nữa phải không!”  

             Văn Phong nói: “Tôi đã nói với bọn họ tôi là thư ký của ngài rồi nhưng hắn vẫn động thủ, tôi thấy hắn không để ngài vào mắt!”  

             Cùng lúc này Tề Đằng Nhàn khom lưng xuống đoạt lấy di động của Văn Phong, hắn lạnh lùng nói: “Long Tông Toàn đúng không?”  

             “Cho ông mười phút lập tức lăn tới đây cho tôi!”  

             “Nếu không ông chờ mà nhặt xác thư ký của ông đi!”  

             Long Tông Toàn không khỏi giận dữ nói: “Được thôi, nếu như cậu đã muốn chết như vậy, hôm nay lão tử sẽ đáp ứng cậu!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Tôi đợi!”  

             Sau khi nói xong lời này, hắn nắm chặt lấy cái điện thoại di động trong tay, cũng không biết là hắn đã dồn bao nhiêu sức lực mà khiến cho cái điện thoại di động đang nằm trong tay hắn bị bóp nát vỡ tan tành.  

             Hành động này làm cho Văn Phong sởn hết cả da gà, cái di động này cũng không phải làm bằng nhựa plastic mà nó được làm bằng thép đó trời!  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ tiện tay cầm một thôi có thể bóp nát, hắn thật là đáng sợ!  

             Mới vừa nãy hắn còn bóp cổ mình, nếu hắn cũng dùng sức y như vậy với mình thì có phải hiện tại bản thân đã tắt thở hay không?  

             Kiều Quốc Đào ra ngoài nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh Văn Phong biến thành cái bộ dạng mặt mũi bê bết máu thì sợ run người, thấp giọng nói: “Đẳng Nhàn, hắn ta chính là thư ký của Long Tông Toàn, sao cháu lại đánh hắn ra nông nỗi này...”  

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement