Lý Vân Uyển nhận ra lời nói của mình cứ vậy đã bị Tề Đẳng Nhàn ngó lơ thì tức đến trợn mắt, dứt khoát đẩy ghế đẩy ghế qua một bên.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã sớm trầm tư suy nghĩ về chuyện khác, căn bản không chút để ý tới tiếng động do Lý Vân Uyển gây ra.
“Bà đây vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông ngó lơ" Lý Vân Uyển trợn trắng mắt, giận cá chém thớt trút giận lên thức ăn ở trên bàn.
Ở một bên khác, Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết đã nói chuyện xong, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới hoàn hồn.
Nếu Từ Ngạo Tuyết sắp ra tay với Hướng Đông Tinh, mưu tính chiếm đoạt tập đoàn Hướng Thị, lại thêm việc Ngọc Tiểu Long giúp đỡ thì hắn sẽ không can thiệp vào, để cho người phụ nữ xấu xa Ngọc Tiểu Long này phải trả một cái giá đắt.
Điều này cũng coi như là lời nhắc nhở cho lão Hướng. Suy cho cùng, tên đó có thể ngỏm bất cứ lúc nào, vả lại hai người cũng coi như là bạn tốt.
Tề Đằng Nhàn nhìn thấy bộ dạng ăn uống thả phanh của Lý Vân Uyển thì kinh ngạc, lúc nào cô ta cũng ra dáng yểu điệu thục nữ, vậy mà sao khi ăn uống lại như sói đói vậy?
“Khụ khụ khụ…” Lý Vân Uyển chú ý thấy ánh mắt ngạc nhiên đó thì ngại ngùng ho hai tiếng rồi nuốt thức ăn còn đang trong miệng.
Tề Đẳng Nhàn hỏi “Ngại quá, hồi nãy hơi mất tập trung, cô nói đến đâu rồi?”
Lý Vân Uyển không ngờ cái tên này có thể nói ra lời coi thường cô ta một cách đương nhiên như vậy, tức giận tới mức nghiến răng.
Nghĩ nghĩ, lại híp mắt cười lạnh “Không có gì!”
Tề Đẳng Nhàn cầm đũa bắt đầu ăn cơm, đồ ăn ở nhà hàng này khá ngon, chả trách phải xếp hàng hẹn trước cả tháng mới đặt được bàn.
Lý Vân Uyển có thể mời hắn ăn cơm ở đây cũng thể hiện đủ thành ý. Xem ra là thật sự muốn cảm ơn hắn, mà không giống như những lần gặp mặt trước kia vẫn muốn hạ thấp nhằm làm xấu mặt hắn.
“Long Môn là tổ chức gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Vân Uyển một cái rồi hỏi.
“Long Môn? Đó là Tổ chức xã hội lớn nhất Hoa Quốc, anh không biết sao?” Lý Vân Uyển ngạc nhiên, nhìn Tề Đẳng Nhàn như nhìn người ngoài hành tinh.
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, kiếp này hắn chỉ là tên cai ngục ở trong nhà tù U Đô nhỏ bé, rất nhiều chuyện đều là nghe từ miệng của mấy tên tù nhân.
Lý Vân Uyển nói “Long Môn là tổ chức khổng lồ do người Hoa sáng lập ra, phân bố khắp nơi trên thế giới, tổng số thành viên lên đến cả triệu người! Ở mỗi tỉnh của nước ta đều có một chi nhánh thuộc Long Môn do người đứng đầu chi nhánh quản lý. Mà mỗi người đứng đầu đều có năng lực siêu phàm và các mối quan hệ xã hội rộng rãi.”
Cô ta nói nói một lúc, bất giác hỏi “Không phải là anh đắc tội với người của Long Môn đấy chứ?”
“Hiện tại vẫn chưa, sau này thì chưa biết.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi ăn cơm, từ tốn đáp lại.
Đợi đến khi ăn xong miếng cuối cùng, hắn mới bỏ đũa xuống, nói “Tôi ăn no rồi, về trước đây. Cảm ơn cô đã chiêu đãi!”
Nói xong câu này, Tề Đẳng Nhàn cứ vậy nghênh ngang rời đi, không để Lý Vân Uyển có cơ hội nói lời tạm biệt.
Lý Vân Uyển ngơ ngác, vừa tức vừa có chút e sợ, Tề Đẳng Nhà này rốt cuộc có lai lịch gì…
Nghe giọng điệu đó của hắn, lẽ nào chuẩn bị đắc tội với Long Môn?
"Cái tên lạc hậu này, có lẽ cũng không dễ bắt được vào tay đâu!” Lý Vân Uyên cảm thấy hơi đau răng.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới ra ngoài không lâu thì Kiều Quốc Đào đã gọi hắn về Kiều gia.
Kiều Quốc Đào cầm một bản chuyển nhượng cổ phần trị giá ba triệu tệ đưa cho Tề Đẳng Nhàn, nói “Đây là cổ phần của tập đoàn Trương thị mà chú Kiều đã mua giúp cháu. Về sau cháu giữ cho cẩn thận, đợi đến lúc tập đoàn Trương thị lên sàn rồi thì mỗi năm đều sẽ có hoa hồng.”
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên, sau đó liền nghe thấy Bàng Tú Vân ở bên cạnh nói “Hiện tại, cô dì chú bác đều cảm ơn chúng ta đấy, việc này đều là nhờ Trương thiếu, nếu không phải cậu ấy tiết lộ chút tin tức thì mọi người lấy đâu ra cơ hội để ăn lời như vậy?”
“Chú Kiều, mọi người tổng cộng đã bỏ ra bao nhiêu tiền?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.
“Ừm… Bọn chú đầu này bỏ ra tổng cộng khoảng hơn ba mươi triệu, sau lại có thêm vài người họ hàng bị thuyết phục, cộng lẻ tẻ lại cũng có hơn hai mươi, ba mươi triệu.” Kiều Quốc Thái cười cười, trả lời.
Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức cảm thấy nhức đầu, nếu như tập đoàn Trương thị ôm tiền bỏ trốn thì món nợ này cuối cùng e là sẽ đổ hết lên đầu Kiều Quốc Đào!
Kiều Quốc Đào vỗ vỗ vai Tề Đẳng Nhàn, nói “Hôm nay xảy ra chuyện gì chú đều biết, cháu không sợ cường quyền mà ra tay giúp Thu Mộng, rất có bản lĩnh và trách nhiệm. Chú rất tán thưởng cháu!”
Tề Đẳng Nhàn sờ sờ mũi, hắn ở Kiều gia rất hiếm khi được khen ngợi như vậy.
“Chỉ là, cháu không nên có thành kiến lớn như vậy với Trương Thiệu Kiệt. Hắn có tâm ý với Thu Mộng nhưng cháu mới là chồng hợp pháp của Thu Mộng! Hơn nữa, Thu Mộng vẫn chỉ luôn xem hắn ta là bạn bè bình thường.”
“Thu Mộng nói với cháu những lời kia cũng là muốn cháu trở nên tốt hơn, chỉ hy vọng cháu sớm ngày trưởng thành mà thôi. Cháu cũng đừng để bụng.”
“Theo chú thấy cháu nên đến tập đoàn Kiều gia làm, từ chức vụ thấp rồi tích lũy kinh nghiệm đi lên, chú tin tưởng vào tiềm năng của cháu.”
Tề Đẳng Nhàn vội xua tay nói “Chú Kiều, không cần đâu ạ. Cháu đã có kế hoạch của mình.”
Bàng Tú Vân cười lạnh nói “Cũng đã chạy đến nương nhờ làm rể nhà chúng tôi rồi mà vẫn còn ở đây mạnh miệng? Nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì cũng giống như Trương thiếu ấy, thu xếp đâu vào đấy phần hoa hồng cho chúng tôi đi.”
“Lão Kiều, tôi nói ông nghe, vẫn là người như Trương thiếu giúp chúng ta nở mày nở mặt!”
“Hôm nay họ hàng đến đưa tiền mua cổ phiếu, ai ai cũng khen nhà chúng ta có mắt nhìn đấy!”
Kiều Quốc Đào nói “Hôm nay Đẳng Nhàn đứng ra bảo vệ Thu Mộng đã đủ cho thấy nó là người có bản lĩnh, bà đừng có ở đây lắm lời nữa.”
Thấy Kiều Quốc Đào kiên quyết như vậy, Bàng Tú Vân cũng chỉ đành nghiến răng nhẫn nhịn, nhưng vẫn dùng ánh mât hung ác trừng Tề Đẳng Nhàn một cái, rõ ràng là không hài lòng chuyện hắn làm lỡ dở Kiều Thu Mộng.
Vốn dĩ Tề Đẳng Nhàn muốn nói với Kiều Quốc Đào về tình hình của tập đoàn Trương thị, thế nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của hai người này với Trương Thiệu Kiệt thì cảm thấy vẫn là không nói thì tốt hơn, tránh cho tự chuốc vạ vào thân.
Đợi đến giờ cơm trưa, Kiều Thu Mộng mới lê tấm thân mệt mỏi rã rời trở về nhà.
“Ba mẹ, chuyện bên phía ngân hàng Trung Hải vẫn chưa xong xuôi.” Kiều Thu Mộng thở dài nói.
“Xảy ra chuyện gì? Không phải là đã hòa giải xong với bên thương hội Hắc Long rồi hay sao? Vì sao bọn họ không đồng ý cho vay?” Bàng Tú Vân bực mình nói.
Kiều Thu Mộng mím môi nhìn bà một cái, khẽ lắc đầu, rõ ràng là có điều gì đó khó nói.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, chắc hẳn là bên phía ngân hàng cố ý làm khó, vừa giống với Vu Khải Hà toàn đưa ra những yêu cầu vô lý!