Tề Đẳng Nhàn dựa vào cánh cửa lạnh nhạt nói: “Hôm qua em dùng “hỏa kim liên”, lại dùng cự mãng phun đan, điên cuồng bùng nổ thế năng như thế không khó chịu mới lạ! Nếu không nhờ nước thánh, 90% hôm nay em phải truyền dịch ở bệnh viện.”
Dương Quan Quan đứng vững chân, khó chịu chu mỏ nói: “Nhưng em là người thắng, đây không phải là kết quả à?”
“Lỗ mãng đánh định một ngàn tự tổn hại 800! Hừ!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng nói.
“Cái quỷ gì? Tối hôm qua anh có nói thế đâu.” Dương Quan Quan bực bội nói.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nói: “Đó là vì hôm qua thấy em quá mệt mỏi vất vả, cảm xúc cũng đang ở đỉnh cho nên không nói lời đả kích em mà thôi.”
Dương Quan Quan lại cười khinh, trên mặt cũng thoáng qua ý cười nói: “Anh hãnh diện vì em, đừng có giả vờ nữa! Nói cách khác anh đừng có mà trong ngoài không đồng nhất.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh thật sự không nghĩ tới em còn cắt đầu của Lục Thái đưa lến nhà họ Triệu.”
Gương mặt Dương Quan Quan hoàn toàn bình thường nói: “Triệu gia muốn làm quan thắp đèn nhưng không cho dân thổi nến à? Không phải thuộc hạ của Triệu Minh Luật rất nhiều à? Còn ba người thì phải, kẻ nào tới thì trả đầu kẻ đó về!”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói: “Em làm thế này là hoàn toàn kết thù với Triệu gia, sắp tới phải chú ý an toàn. Anh để Tham Lang lại cho em, nếu hắn không nghe lời, anh sẽ tới dạy dỗ hắn!”
Dương Quan Quan cười nói: “Được!”
“Đừng nói nhảm nữa, để anh giúp em mát xa các cơ, lát nữa anh còn phải đi làm chuyện quan trọng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ừm…”
“A…”
“Ui…”
“Hộc…”
Tiếng kêu của Dương Quan Quan vang lên.
Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là vì lúc mát xa cơ bị đau cho nên cô kêu lên mà thôi.
“Hôm nay anh có chuyện quan trọng gì?” Dương Quan Quan nằm trên mặt đất, chịu đựng đau đớn hỏi.
“Đương nhiên là chuyện giải quyết Hương Sơn Long Môn! Vừa hay hôm nay Trần Bá Hạ muốn mở một đại hội, anh chuẩn bị dẫn người qua đó.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Dương Quan Quan sửng sốt nói: “Chuyện tốt như vậy em không được tham gia sao?”
Tề Đẳng Nhàn lập tức cho cô một phiếu nghỉ dưỡng bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, sau đó gọi điện thoại liên hệ người đi tới phân đà Long Môn.
Điện thoại vừa mới kết nối đã truyền tới giọng của Hoắc Đa: “Họ Tề kia cậu có ý gì? Nhóm người ngày hôm qua cũng không rời khỏi Hương Sơn, cậu giữ bọn họ ở nơi này làm gì?”
Câu này của Hoắc Đa gần như là hét lên.
Nghe tiếng gào thét của Hoắc Đa, Tề Đẳng Nhàn đưa tay gãi gãi tai, giọng nói của Hoắc tổng cảnh thật to.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Hoắc tổng cảnh, tôi tìm người từ rất xa đến đây giúp tôi làm việc, không thể nào người ta vừa mới làm xong, tôi đã đuổi người ta đi chứ?"
"Nếu tôi làm người xử sự như vậy, thì sau này ai còn muốn giúp tôi làm việc nữa?"
"Ít nhất tôi cũng phải để người ta nghỉ ngơi một ngày, rồi mới cho người ta về chứ?"
Hoắc Đa nghe xong, cũng cảm thấy lời này có lý, sở dĩ ông ấy căng thẳng như vậy là vì Tề Đẳng Nhàn này thực sự quá bất an phận.
Vì vậy, sau khi biết được nhóm người mà Tề Đẳng Nhàn tìm đến đã giải quyết xong bang Diệp Nam mà không lập tức rời khỏi Hương Sơn, điều này khiến ông ấy lập tức có chút ngồi không yên.
Nếu là người khác, Hoắc Đa có thể còn bình tĩnh phân tích một chút, nhưng sự việc đặt trên người Tề Đẳng Nhàn này, ông ấy sẽ trở nên rất căng thẳng.
Hoắc Đa lạnh lùng nói: "Tốt, muộn nhất là ngày mai, bọn họ phải rời khỏi Hương Sơn! Hơn nữa, cậu phải đảm bảo, trong thời gian này không được gây chuyện."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Yên tâm, yên tâm, sẽ không gây chuyện! Giải quyết xong bang Diệp Nam, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã hoàn thành."
Sau khi nói chuyện với Hoắc Đa xong, Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Ban Sư.
"Tập hợp người của cậu lại, tôi có sắp xếp nhé!" Tề Đẳng Nhàn nói.
"Vâng, nhị đương gia!" Ban Sư lập tức đáp.
Tề Đẳng Nhàn miệng thì đồng ý với Hoắc Đa, nhưng hành động thực tế lại hoàn toàn trái ngược, anh ta đang định dùng những người này của Ban Sư để uy hiếp Trần Bá Hạ.
Dù sao thì Trần Bá Hạ không phải là người ngồi chờ chết, người này đã dám bằng mặt không bằng lòng với Long Môn tổng hội, vậy rõ ràng là một kẻ gian hùng.
Hương Sơn là địa bàn của ông ta, Long Môn tổng hội muốn cách chức ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không ngồi yên.