"Vâng, thưa đội trưởng!" Yelena và Ladgaon đều vội vàng gật đầu đồng ý.
Robben đặt một tay lên ngực chào Tề Đằng Nhàn rồi nói: "Tổng giám mục Avada, chúng tôi đi bắt người trước! Những chuyện tiếp theo có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào."
"Tim đập!" Tề Đằng Nhàn nhìn thấy đội trưởng chào mình, lập tức đáp lại, dùng tay nện vào tim hắn.
Robben tỏ vẻ khó hiểu nhưng cũng không mấy quan tâm, gọi hai người cấp dưới của mình rồi cùng rời đi.
Tề Đằng Nhàn nhìn thấy thông báo tiền vào tài khoản trên điện thoại di động của mình, cảm giác như trên mây, thật tuyệt vời!
Không biết lúc Robben cầm cuốn sách ma pháp này đến gặp Giáo hoàng, biểu cảm của Giáo hoàng sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đó hắn lại cảm thấy buồn cười.
Ngọc Tiểu Long nhảy từ tầng hai xuống, nhìn Tề Đằng Nhàn đang cầm điện thoại cười ngây ngô xem tin nhắn, không khỏi liếc mắt xem thường.
"Anh lừa gạt đội trưởng Thần Thánh Kỵ Sĩ như vậy có vẻ không tốt lắm thì phải? Nếu sự việc bại lộ, sau này chúng ta ở chung như thế nào?" Ngọc Tiểu Long hỏi.
"Không thành vấn đề, cuốn sách này vốn là Giáo Hoàng tặng cho tôi, hơn nữa lúc đó tôi đã trả tiền!" Tề Đằng Nhàn cười nói.
Ngọc Tiểu Long tức giận nhìn hắn, không khỏi bật cười, nói: "Thủ đoạn này của anh, thật là lòe loẹt!"
Tề Đằng Nhàn thản nhiên cười nói: “Cũng tốt, cũng tốt… Tôi kiếm lời được một chút tiền, cô có muốn mời tôi bữa tối để chúc mừng hay không?”
Ngọc Tiểu Long nghe xong sửng sốt hỏi: "Anh nói cái gì? Tôi mời anh bữa tối để ăn mừng? Không phải anh nên mời tôi hay sao?"
Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói: "Cô mời thì tôi càng vui hơn! Hạnh phúc nhân đôi, không ngon hay sao?"
Ngọc Tiểu Long bị lời nói hắn khiến cho cô không nói nên lời, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Tốt nhất anh nên mau chóng cút khỏi đây trước khi tôi lấy khẩu Gatling ra."
Tề Đằng Nhàn không nói nhiều với Ngọc Tiểu Long nữa, hắn vỗ mông chạy lấy người.
Ngọc Tiểu Long lắc đầu, trên khuôn mặt lại nở một nụ cười, nghĩ đến cảnh tượng Tề Đằng Nhàn lừa gạt đám người Robben vừa rồi, cô lại cảm thấy buồn cười.
Sau khi giải quyết xong sự việc, Tề Đằng Nhàn trực tiếp đi đến chỗ Trần Ngư, Bùi Bất Khí bị Thần Thánh Kỵ Sĩ Đoàn nhắm tới, chắc chắn sẽ gặp rắc rối, hắn nhất định phải báo tin vui này cho Trần Ngư.
Hôm nay Trần Ngư vẫn đang bàn bạc hợp tác với ông cụ Quý tại nhà họ Quý, khi cô ấy vừa đi ra khỏi nhà họ Quý thì nhận được cuộc gọi từ Tề Đằng Nhàn.
"Anh đến rất đúng lúc, tôi đói quá, mời tôi ăn khuya đi!" Sau khi Trần Ngư nhìn thấy Tề Đằng Nhàn thì nở một nụ cười ngọt ngào rồi nói.
Tâm trạng của cô ấy quả thật là rất tốt, có Tề Đằng Nhàn làm người kết nối nên cô ấy đã tạo được mối quan hệ hợp tác với nhà họ Quý, một loạt hành động tiếp theo của cô ấy sẽ càng có lợi hơn.
Tề Đằng Nhàn nhìn Trần Ngư từ trên xuống dưới, cô ấy đi giày cao gót, tất đen, váy ôm hông, áo sơ mi trắng và đeo kính không gọng càng làm tăng thêm khí chất trí thức của cô ấy.
Người phụ nữ này, quá mức xinh đẹp rồi.
"Tôi muốn ăn cá." Tề Đằng Nhàn chơi chữ nói.
"Ăn cá cũng được. Tôi biết một nhà hàng làm món sashimi rất ngon." Trần Ngư giả vờ như không biết mỉm cười nói, sau đó bước tới nắm lấy tay Tề Đằng Nhàn.
Tề Đằng Nhàn siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mịn màng của cô ấy, không khỏi thở dài.
Trần Ngư hỏi: “Sao anh lại thở dài vậy?”
Tề Đằng Nhàn nói: “Bởi vì từ trước đến nay tôi đều ăn miễn phí, nhưng khi ở cùng một chỗ với cô, tôi đều phải trả tiền. Điều này khiến tôi cảm thấy phẩm cách đạo đức tốt của mình đã bị cô hủy hoại!”
Trần Ngư che môi, mỉm cười, cô ấy rất thích ở bên cạnh Tề Đằng Nhàn, bởi vì cô ấy ngưỡng mộ khí chất hào hùng của Tề Đằng Nhàn và cũng thích cách nói chuyện hài hước của hắn. Tương tự, trí thông minh và cảm xúc thấp mà hắn thỉnh thoảng thể hiện ra cũng khá buồn cười, mặc dù hơi bực mình.