Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

Lão đạo sĩ ngồi trên tảng đá, liếc mắt nhìn tên đồ tôn này của mình, nói: “Ông và Lôi Thiên Tứ có chút duyên phận, lần này đến đây cũng coi như là chấm dứt đoạn duyên phận này đi! Đám hòa thượng bây giờ đúng là đáng ghét thật sự, một đám không học Phật pháp, chỉ nghĩ xem kiếm tiền như thế nào, làm sao để được vui vẻ, một chút dáng vẻ của người xuất gia cũng không có.”  

 

“Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được lão nhân gia ngài, ngài hiện tại đang làm gì vậy? Có muốn đến chỗ tôi ở vài ngày hay không, tôi sẽ chiêu đãi ngài ăn ngon uống tốt.” Tề Đẳng Nhàn hóa thân thành chó liếm.  

 

Lão đạo sĩ cười lạnh nói: “Muốn lôi kéo ông về làm tay chân à?”  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Điều đó sao có thể chứ! Cháu chỉ muốn mời ngài ăn bữa cơm, nhưng nếu có tên mù nào tới tìm chết, cháu cũng không có cách nào khác đâu, đúng không?”  

 

Lão đạo sĩ khinh thường cười, tiện tay lấy từ trong tay áo đạo bào ra một cái ấn đồng, ném vào tay Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cầm lấy!”  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận lấy, cẩn thận đánh giá, là một cái Ấn Quy Xà, vô cùng cổ xưa, không biết có niên đại bao nhiêu xa xăm, hỏi: “Khẩu quyết đâu?”  

 

“Khẩu quyết gì?!” Lão đạo sĩ bị những lời này của hắn hỏi cho ngốc luôn, mắt chớp chớp, ngạc nhiên nói.  

 

“Cái này không phải pháp bảo giúp cháu bước lên con đường tu tiên sao? Cháu niệm khẩu quyết một lần, nhìn trời bái tế, lập tức hóa thành một chùm thần quang, trấn áp tất cả kẻ địch.” Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý nói.  

 

Lão đạo sĩ muốn tát cho Tề Đẳng Nhàn một cái dính xuống đất, nhưng mà thấy võ công của tiểu tử này cũng không thấp, phỏng chừng rất khó làm thế được, liền lắc lắc đầu, nói: “Đây là Ấn Quy Xà của Chân Vũ Đại Đế, tượng trưng cho thân phận cao nhất của đạo môn.”  

 

Tề Đẳng Nhàn tay phải bấm tay niệm thần chú, quát: “Chân Vũ Đại Đế cấp cấp như luật lệnh!”  

 

Đầy đầu lão đạo sĩ là hắc tuyến, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Có phải cháu ngứa da hay không? Có phải cháu muốn ông quất chết hay không?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, bỏ Ấn Quy Xà vào đại hồng bào, nói: “Không phải chỉ là thử xem thôi sao, nhỡ đâu có thể thành công thì sao? Không ảnh hưởng đến toàn cục, không ảnh hưởng đến toàn cục, không cần để ý đến những chi tiết này.”  

 

“Sư gia, lão nhân gia ngài cho cháu cái Chân Vũ Đại Đế Ấn Quy Xà làm gì? Cháu chính là Tổng giám mục Thánh Giáo khu vực phương nam đấy, không dùng được cái này đâu!”  

 

“Hơn nữa, nếu món đồ này bị lộ ra trước mặt Giáo Hoàng…”  

 

“Vậy không phải hắn ta sẽ biết cháu chính là gián điệp hai mang cao cấp, đại danh đỉnh đỉnh của Thánh Giáo phương tây và Đạo môn phương đông, danh hiệu Xuyên Sơn…”  

 

Lão đạo sĩ thật sự nhịn không nổi nữa, một cái tát mạnh mẽ vỗ vào sau gáy Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Vương bát nghe sấm, ô quy phơi lưng” trốn sang chỗ khác.  

 

Lão đạo sĩ đen mặt nói: “Không cần thì trả lại đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cháu cứ cầm tạm đã, về sau sẽ trả lại cho ông sau. Trong đại hội Tôn giáo chắc chắn sẽ có kẻ có mắt không tròng muốn tìm cháu gây phiền toái, đến lúc đó cháu lấy ra cái ấn này, hớ hớ…”  

 

Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

 

“Cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn tay ông ta, có hơi không hiểu ý, “Xem chỉ tay đoán mệnh?”  

 

Trên mặt lão đạo sĩ lộ ra nụ cười vô sỉ, nói: “Đưa tiền.”  

 

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: “Không đến mức đó chứ? Người trong nhà cả, còn phải đưa tiền?”  

 

Lão đạo sĩ nói: “Thứ này vô cùng trân quý, giá trị vô song, cháu đánh mất thì làm sao bây giờ? Ít nhất cũng phải đưa cho ông ít tiền thế chấp thì ông mới yên tâm.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhớ tới những lời Lôi Thiên Tứ nói với hắn, Tề Bất Ngữ đã từng cầm theo hai rương tiền lớn đi tìm lão đạo sĩ này, lập tức cảm thấy có hơn đau răng, hoá ra sư gia nhà mình cũng là “Thêm tiền cư sĩ”?!  

 

Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn vẫn đưa tiền.  

 

Lão đạo sĩ còn chỉ cầm đô la Mỹ.  

Advertisement
';
Advertisement