Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Khoảng hai giờ chiều, di thể Lôi Thiên Tứ được chuyển đến Nhà thờ lớn Hương Sơn, sau đó, bạn bè thân thích biết được tin tức đều mặc lễ phục màu đen đến phúng viếng.  

 

 

“Tâm trạng hôm nay của tôi, là bi thương, cũng là cao hứng.”  

 

Tề Đẳng Nhàn mặc đại hồng bào, tay cầm quyền trượng Tổng giám mục, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc đứng dưới pho tượng Thánh Chủ, đứng trước di thể, nặng nề nói.  

 

“Tại sao lòng tôi lại thấy bi thương? Bởi vì tôi và Lôi tiên sinh là anh em kết nghĩa, là tri kỷ hảo hữu. Vào ngày hôm qua, tôi mất đi một người bạn như ông ấy, cho nên, tôi cảm thấy bi thương.”  

 

“Nhưng mà, tôi lại cảm thấy vui vẻ! Bởi vì Lôi tiên sinh rời đi một cách vô cùng phóng khoáng, linh cữu của ông ấy, cũng là dưới sự chứng kiến của tôi, trở về Thần Quốc Thánh Chủ, có được sự vĩnh sinh.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cầm lấy Thánh Điển trên bàn, nắm trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua mọi người dưới đài, chậm rãi nói.  

 

Mọi người ngồi trên băng ghế, thống nhất mặc lễ phục màu đen, toàn bộ bầu không khí trong Nhà thờ lớn có vẻ vô cùng trang nghiêm.  

 

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Nhìn lại cả đời Lôi tiên sinh, tôi chỉ có hai chữ để hình dung —— truyền kỳ!”  

 

“Lôi tiên sinh là một tín đồ trung thành, sự hiểu biết của ông ấy, hành động chính nghĩa của ông ấy, so với hiến tế càng có thể được lòng Thánh Chủ!”  

 

“Cho nên, ông ấy vẫn luôn làm những chuyện chính xác, vẫn luôn trợ giúp người yếu thế, vẫn luôn duy trì một trái tim cảm thông và yêu thương.”  

 

“Ông ấy là một cường giả thực sự, thậm chí là một người vĩ đại.”  

 

“Tại đây, tôi vô cùng tưởng nhớ ông ấy…”  

 

“Amen…”  

 

Nhưng vào ngay lúc này, trong đám người có một người phụ nữ mở miệng nói: “Tề giáo chủ, thứ cho tôi mạo muội, tại sao tôi lại nhớ, Lôi tiên sinh từng nói bản thân là tín đồ Phật giáo? Từ khi nào mà ông ấy sửa lại đức tin thành Thánh Giáo?!”  

 

Người phụ nữ này, Tề Đẳng Nhàn không quen biết.  

 

Nhưng hắn biết rõ, đây là tới phá đám, hơn phân nửa là người do đám người thèm muốn Tàu thuyền Lôi thị sắp xếp tới.  

 

“Vị phu nhân này, tôi rất chắc chắn mà nói với cô, Lôi tiên sinh tín ngưỡng Thánh Giáo. Bởi vì, tôi là Tổng giám mục, chính mắt chứng kiến trên người ông ấy có ánh sáng linh thiêng.”  

 

“Con người không có khả năng cảm ứng được Thánh Chủ, thường thường là Thánh Chủ lựa chọn phàm nhân, rồi sau đó giáng thánh linh xuống, làm cho con người có được sự cứu rỗi.”  

 

“Từ trước đến nay, Lôi tiên sinh đều là tín đồ Thánh Giáo, dùng hai chữ công nghĩa để chỉ hướng cho cuộc đời mình.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, bình tĩnh nói, nhưng trong ánh mắt lại có một chút sát khí.  

 

Hắn rất kính trọng Lôi Thiên Tứ, cho nên không muốn vào thời điểm này có người đến quấy rối, nếu thực sự có ai không hiểu chuyện như vậy, có mắt như mù, vậy thì hắn cũng chỉ có thể cầm quyền trượng cho đối phương hai chữ “Avada kedavra”!  

 

Người phụ nữ kia kinh ngạc nói: “Đúng không? Nhưng mà, Lôi tiên sinh rõ ràng từng quyên góp một số tiền cho chùa Bồ Đề ở Hương Sơn, hơn nữa còn là bạn tốt với phương trượng chủ trì của chùa bọn họ.”  

 

Đúng vào lúc này, từ ngoài nhà thờ có một vị tăng già mặc áo cà sa đỏ đi vào.  

 

Vị tăng già này dáng vẻ tầm hơn sáu mươi tuổi, gương mặt hiền từ, chậm rãi đi lên phía trước, nói: “A di đà phật… Bần tăng nghe nói Lôi thí chủ mất, đặc biệt tới phúng viếng!”  

 

Sắc mặt hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân không khỏi trở nên âm trầm hơn vài phần, trước đây Lôi Thiên Tứ từng vì bảo vệ gia tộc bình an, thật sự có đi chùa quyên góp một số tiền hương khói.  

 

Nhưng mà, chuyện đó cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn là gặp được lão đạo sĩ và Tề Bất Ngữ ở đạo quan, lúc này mới làm cho nhà họ Lôi vững vàng trải qua mấy năm nay.  

Advertisement
';
Advertisement