Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Lôi Thiên Tứ quay đầu sang nói với Lôi tổng quản: “Ông chịu khó một chút, mang ông ta đến lò hỏa táng để thiêu đi.”  

 

“Được!” Lôi tổng quản đáp lại.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với Lôi Thiên Tứ: “Lôi lão, tôi nghỉ ngơi khoảng mười phút đã rồi lát nữa chúng ta sẽ lên đường. Bây giờ đám chó điên đó cắn người rất khỏe, tôi vừa mới đánh xong một trận, tiêu hao thể lực quá nhiều, nhỡ đâu có con chó điên nào đó nhảy ra cắn ông, nếu như tôi không cản lại kịp thì thật là không hay!”  

 

Lôi Thiên Tứ bật cười một cái và nói: “Cậu cứ yên tâm đi, nếu như có con chó điên nào dám nhảy ra để cắn tôi, tôi sẽ lập tức giết chết nó để ăn thịt!”  

 

Trong lúc nói ra lời này, ông ta mạnh mẽ vỗ vào vòng eo của mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhận ra rằng vòng eo của Lôi Thiên Tứ đang căng phồng lên, rõ ràng là đang mang theo thứ gì đó.  

 

Điều này làm cho hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, Lôi Thiên Tứ không phải là người có thể tùy tiện thao túng được đâu, vào lúc ông ta còn đang ở thời hoàng kim, Hương Sơn và Kinh Đảo hỗn loạn khủng khiếp, ông ta dám đối đầu với đám đầu đỏ ngoại quốc đó, ngoại trừ dũng khí ra thì làm sao có thể không có năng lực gì được cơ chứ?  

 

“Ông cụ giỏi chơi súng lắm đó, mặc dù mấy năm gần đây tôi chưa từng nhìn thấy ông ấy dùng đến súng.” Lôi tổng quản cười cười và nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn giơ ngón cái lên: “Ông cụ Lôi đúng là cao thủ giấu nghề mà!”  

 

Lôi Thiên Tứ bật cười, vỗ vai Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tôi có cao thủ hơn nữa thì cũng không bằng cậu được, ban nãy khi nhìn cậu ra tay với Hồng Thần Sách, tôi chỉ cảm thấy như thần tiên hạ phàm đang đánh nhau! Nếu đổi lại là một người bình thường hơn một chút mà lao vào đó thì e rằng sẽ bị bóp chết chỉ trong nháy mắt mà thôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Luyện võ đến cảnh giới này rồi, có rất nhiều chuyện quả thực là có thể tự làm theo ý mình. Nhưng dẫu sao thì con người vẫn là con người chứ không phải thần tiên, cũng có đủ loại xiềng xích và ham muốn của con người, khó có thể đạt đến cảnh giới thoát tục như vậy.”  

 

Hắn cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ rồi nên bảo Lôi Thiên Tứ gọi một chiếc xe và cùng nhau đi đến bệnh viện Thánh Hòa.  

 

Bệnh viện Thánh Hòa cũng là một bệnh viện tư nhân, chỉ có điều, danh tiếng của nó còn tốt hơn so với cái bệnh viện Ái Khang chết tiệt đó gấp cả ngàn lần.  

 

Tin tức xe của Lôi gia đi xuống khỏi trang viện trên núi đã lập tức được truyền ra bên ngoài.  

 

Những người nhận được tin tức đều không khỏi trầm mặc một hồi, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.  

 

“Một cao thủ như Hồng Thần Sách lấy mạng đổi mạng mà cũng không đổi được cái mạng của hắn ta à? Sao có thể như thế được?”  

 

“Sân vườn của Lôi gia là một mảng hỗn độn, Hồng Thần Sách đã chết rồi, cái xác bị người của Lôi gia mang đến lò hỏa táng để thiêu.”  

“Cái tên nhóc này còn khó giải quyết hơn cả Tề Nha Ba năm đó nữa! Chí ít thì Tề Nha Ba còn làm việc một cách khá là đứng đắn, còn cái tên nhóc này nhìn đâu cũng thấy toàn là tà đạo.”  

 

 

Những người muốn ngồi nhìn Tề Đẳng Nhàn đồng quy vô tận với Hồng Thần Sách đều cảm thấy có hơi thất vọng, đồng thời cũng càng kiêng dè Tề Đẳng Nhàn hơn một chút.  

 

 

Dù sao thì bọn họ đều biết rằng Hồng Thần Sách cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu như muốn ra tay với Tề Đẳng Nhàn thì chắc chắn sẽ phải dùng đến cách đánh lấy mạng đổi mạng, nhưng cho dù có là như thế thì Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể bình yên vô sự mà ngồi xe rời khỏi Lôi gia. Mà Hồng Thần Sách thì đã lạnh ngắt luôn rồi.  

 

 

Ngọc Tiểu Long nhìn tin tức được gửi đến qua điện thoại thì lập tức thở phào một hơi, cô ấy nhìn người đang ngồi ở phía đối diện là Triệu Hồng Nê một cái và nói: “Thêm trận nữa đi?”  

 

 

Triệu Hồng Nê nhướn mày một cái, cô ta đưa mắt nhìn những chiến sĩ Vĩnh Dạ Quân đạn đã lên nòng ở bên ngoài và nói: “Cho dù Triệu Hồng Tụ không đi thì cũng chưa chắc anh ta sẽ có thể dễ dàng vượt qua đâu. Dù sao thì việc đánh bại Hồng Thần Sách cũng không hề dễ dàng.”  

 

 

Khóe miệng Ngọc Tiểu Long khẽ nhếch lên một cái, trong tay Tề Đẳng Nhàn có nước thánh, tốc độ hồi phục của cơ thể hắn là thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng được, cô ấy cũng không cần lo lắng về điểm này.  

 

 

“Chỉ cần cô không đi là được rồi.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Đoán xem.”   

Advertisement
';
Advertisement