“Đúng vậy... tôi đã liên lạc với Ngọc tướng lĩnh rồi, có điều, đối phương không hề nể mặt cô ấy. Ngọc tưởng lĩnh bảo là bọn họ đang nhắm vào anh.” Dương Quan Quan cắn răng nói.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn lại reo lên một cái, một tin nhắn đã được gửi đến.
Hắn mở tin nhắn ra, đó là tin nhắn do Ngọc Tiểu Long gửi đến: “Mặt mũi của Lôi lão rất có tác dụng.”
Advertisement
Sau khi đọc xong tin nhắn đó, Tề Đẳng Nhàn khẽ nheo mắt lại, đây là muốn ép hắn sử dụng các mối quan hệ của Lôi Thiên Tứ để giải quyết chuyện này à?
Ngọc Tiểu Long hiển nhiên cũng biết rõ về điểm mấu chốt của chuyện này.
Hoàng Sung gặp phải chuyện này, với khả răng của mình, rõ ràng là anh ta không thể nào chống trả lại đám quyền quý cùng chung một giuộc kia, nhất là những kẻ đóng vai trò lãnh đạo là Nghiêm gia!
Vậy thì chuyện này chỉ có thể nhắm vào Tề Đẳng Nhàn mà thôi, nếu suy nghĩ sâu xa hơn nữa, có lẽ bọn họ còn muốn kéo cả Lôi gia vào trong chuyện này, muốn ép Tề Đẳng Nhàn sử dụng các mối quan hệ của Lôi gia.
“Bên trong đó toàn là người của Bộ chiến tranh, một mình anh không thể xông vào được đâu, đi tìm Lôi lão đi!” Ngọc Tiểu Long lại gửi đến một tin nhắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cau mày, nếu đúng như những gì Ngọc Tiểu Long nói thì hắn tuyệt đối không thể đơn thương độc mã xông vào nơi có nhiều súng máy như vậy để giải cứu Nam Nhân Nhân.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng, Ngọc Tiểu Long đã đang tận lực hòa giải rồi, đại khái là muốn giam chân một thế lực nào đó.
Tề Đẳng Nhàn có một dự cảm rằng lần này đi đến Lôi gia, hắn sẽ gặp phải một cao thủ vô cùng vô cùng lợi hại!
“Đám người đó muốn ép mình phải đi tìm Lôi Thiên Tứ để nhờ giúp đỡ, sau đó thông qua chuyện này để kéo Lôi gia vào rắc rối, để bọn họ có thể hoàn toàn lật mặt với Lôi gia và lay động Tàu thuyền Lôi thị! Có điều, Tàu thuyền Lôi thị có Giáo Hoàng đảm bảo, vốn dĩ Lôi gia đã đến lúc có thể thành công rút lui rồi, mình cũng không cần lo lắng quá nhiều làm gì.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng và khẽ nheo mắt lại.
Chính vào lúc Tề Đẳng Nhàn đang im lặng suy nghĩ thì Tôn Dĩnh Thục đã đi đến phía sau lưng hắn và dịu dàng nói: “Anh đang nghĩ gì đấy?”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy và quay đầu lại nói với cô ta: “Chị Dĩnh Thục, bây giờ tôi phải đi giải quyết một vài chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay tôi không ở lại với cô nữa.”
Tôn Dĩnh Thục sững sờ một lúc rồi khẽ gật đầu và nói: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Có cần tôi giúp gì không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này cô không giúp gì được đâu, là các thế lực trong nội bộ của chúng tôi đang đấu sức với nhau. Vả lại, nếu như không chết một vài người thì e rằng chuyện này sẽ không thể giải quyết một cách dễ dàng được đâu!”
Sau khi nói xong lời này, hắn đưa tay vuốt nhẹ gò má Tôn Dĩnh Thục.
“Đi đi.” Phu nhân tài phiệt xinh đẹp rất thấu hiểu lòng người: “Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đấy, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều mà lập tức xoay người rời đi, sau khi lên xe, hắn vừa tìm hiểu thêm tình hình từ chỗ Dương Quan Quan thông qua điện thoại vừa đi thẳng đến trang viên của Lôi gia.
“Mang theo nước thánh!” Ngọc Tiểu Long lại gửi đến một tin nhắn nữa.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc kinh ngạc, xem ra, quả nhiên là giống như những gì hắn đã đoán trước, có cao thủ đang đợi hắn ở Lôi gia!
Hắn vén vạt áo lên, trong túi đang đặt một ống nước thánh đến từ Thánh giáo.
Nước thánh là đặc sản của Thánh giáo, sản lượng mỗi năm là vô cùng có hạn và sẽ được phân phát đến tay một số Thánh Giáo Kỵ Sĩ có địa vị khá cao.
Với tư cách là tổng giám mục, Tề Đẳng Nhàn có thể được phân phát nước thánh, thậm chí là ba ống một lúc, đó là sự quan tâm đặc biệt mà Giáo Hoàng dành cho hắn, bởi vì ông ta biết rằng những thế lực đen tối đó sẽ nhắm vào hắn.