Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Ngày hôm sau, khi trở về nhà sau khi kết thúc một ngày hẹn hò, Tôn Dĩnh Thục vẫn tràn đầy năng lượng như cũ, như thể cô ta đã sống lại cuộc đời thứ hai vậy.  

 

 

Còn Tề Đẳng Nhàn thì lại có chút uể oải, hắn âm thầm cằn nhằn: “Loại chuyện như đi dạo phố với phụ nữ này, ngay cả cao thủ đã phá vỡ hư không cũng thực sự không thể nào trụ được!!!”  

 

Tôn Dũng Thục tâm trạng vui vẻ, tinh thần cũng tốt, khắp người toát ra một mùi hương của ngự tỷ còn quyến rũ hơn trước.  

 

Trên bàn ăn, Tôn Dĩnh Thục nói với Tề Đẳng Nhàn về chuyện của Tàu thuyền Lôi thị, sau đó lại nói với hắn về tình hình hiện tại của mình ở trong Thượng Tinh.  

  Advertisement

“Ăn nhiều cá vào!” Tôn Dĩnh Thục gắp một con cá nhỏ cho Tề Đẳng Nhàn và nói.  

 

Cô ta đã ăn no rồi nên ngồi chống má nhìn Tề Đẳng Nhàn ăn cơm.  

 

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đặt bát xuống rồi, hắn mới phát hiện ra ở trước mặt mình không biết từ bao giờ đã có thêm một lá rau cải.  

 

Chuyện này cũng không có gì cả.  

 

Mà điều khiến hắn ngạc nhiên là ở trên chiếc lá rau đó có đặt bảy cái xương cá*.  

 

(*Bảy cái xương cá đặt trên một chiếc lá cải ám chỉ một đêm bảy lần.)  

 

Sau đó, hắn nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục đang mỉm cười và nhìn hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc cảm thấy cái eo của mình có hơi khó chịu, cách miêu tả “ba mươi như sói” thực sự không hề khoa trương một chút nào.  

 

Hắn có chút không dám tưởng tượng, đợi đến khi Lý Vân Uyển hoặc Irena Jinva hơn ba mươi tuổi thì liệu hắn có trở thành một người gầy như que củi hay không.  

 

“Này, có cần phải ăn thêm hải sâm hay là hàu sống gì đó không?” Tôn Dĩnh Thục lắc lư ly rượu vang đỏ và dịu dàng hỏi.  

 

“Ơ!!!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên bị nghẹn lại một chút: “Cái này...”  

 

Hắn mặt không biến sắc mà gắp hai cái xương cá ra khỏi lá cải.  

 

Tôn Dĩnh Thục lại nhướng mày một cái, trên mặt có mang một chút không vui.  

 

“Rốt cuộc là có được hay không đây?” Tôn Dĩnh Thục khẽ bĩu môi, trông như thể  muốn bù đắp những gì mình đã bỏ lỡ trong suốt mười năm qua chỉ trong vài ngày.  

 

“Rốt cuộc là như vậy có được không?” Tề Đẳng Nhàn lại gắp hai cái xương cá ra và hỏi.  

 

Tôn Dĩnh Thục ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy như thế cũng được.  

 

Cô ta cũng không tính toán với hành động gắp mất hai cái xương cá của hắn làm gì, dù sao thì cú hat-trick cũng đã đủ để khiến cho đội tuyển bóng đá nam của Hoa quốc phải nghe mà khóc thét rồi.  

 

“Thì ra không phải mình thèm muốn cơ thể của cô ấy mà là cô ấy thèm muốn cơ thể của mình!” Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn cảm thấy sởn hết cả gai ốc.  

 

Tề Đẳng Nhàn bỗng cảm nhận được một loại nguy cơ, cho dù là trước khi Đại hội võ đạo ở Hương Sơn diễn ra thì hắn cũng chưa từng có cảm giác khủng hoảng như thế này.  

 

Vậy nên mới sáng sớm hắn đã bò dậy để luyện võ rồi, hơn nữa còn vô cùng cố gắng, dù sao thì đám người Lý Vân Uyển đã không còn cách tuổi ba mươi quá xa nữa rồi.  

 

Sau khi đánh vài lượt quyền, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy toàn thân sảng khoái, đang chuẩn bị về nhà thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, hắn cầm lên nhìn một cái, là một số điện thoại xa lạ.  

“Alo, giáo mục Tề, chào anh!” Đối phương vừa mới mở miệng đã gọi thẳng chức danh của hắn.  

 

 

“Hửm? Ai thế.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

 

 

“Đây là Viện tôn giáo, đại hội ba năm một lần sắp được triệu tập, thân là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, đến lúc đó anh nhớ phải đến tham gia đấy nhé.” Đối phương nói với giọng vô cùng khách sáo.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất bất lực, mấy cái thứ như đại hội này, hắn thực sự rất lười tham gia, có điều, bây giờ hắn đang là người của Thánh giáo, không thể lúc nào cũng làm theo ý mình được.  

 

 

Còn cách nào khác đâu chứ?  

 

 

Đi thôi!  

 

 

“Ấy, buổi chiều còn phải chạy đến nhà thờ lớn ở Hương Sơn một chuyến để bảo người của giáo hội sắp xếp một chút để chào mừng lão bệ hạ Giáo Hoàng ghé thăm nữa.” Tề Đẳng Nhàn cất điện thoại vào trong túi và suy nghĩ với vẻ có hơi bất lực.  

Advertisement
';
Advertisement