Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Sở dĩ đùi gà ở nhà từ U Đô quý như vậy là vì ngày thường không có gì để ăn. Ngày lễ ngày tết cũng chỉ phát một hai cái thôi.  

 

 

Nhìn thấy Dạ Ma sửng sốt, Tề Bất Ngữ không khỏi cau mày, Tham Lang lập tức phối hợp phiên dịch: "Ăn đi! Bà nội mày, sao không ăn?"  

 

Dạ Ma rùng mình nói: "Tôi ăn... tôi ăn!"  

 

Sau đó, Dạ Ma bắt đầu ăn đùi gà.  

  Advertisement

Tề Bất Ngữ mặt không biểu tình dùng tay gõ bàn, Tham Lang nói: "Xương gà cũng không được nhổ ra!"  

 

Khóe miệng Dạ Ma run lên, vừa định nhổ xương ra chỉ đành cắn mạnh, nuốt vào trong bụng.  

 

“A Di Đà Phật, đây gọi là tự làm bậy không thể sống! Loại người ngu ngốc này nếu tôi là Phật cũng không độ, bần tăng cũng không cần siêu độ tên đó, sớm hay muộn gì cũng có một ngày tên đó tự siêu độ chính mình...” Oán Quỷ chậm rãi giảng Phật pháp với đám đàn em xung quanh.  

  Advertisement

Đám đàn em không khỏi gật đầu, cảm thấy lời đại ca nói rất có đạo lý, loại người này thật sự không cần siêu độ, bất cứ lúc nào cũng có thể tự chịu diệt vong.  

 

Gương mặt dữ tợn của Dạ Ma bắt đầu gặm đùi gà, dường như cái khay đùi gà này đã biết thành kẻ thù giết cha của mình.  

 

“Ai, thật hâm mộ đại ca. Một lần mà ăn mấy trăm cái đùi gà...”  

 

"Đại ca cố lên. Đùi gà của chúng tôi đều cho mình người ăn, đừng làm các anh em thất vọng!"  

 

"Đại ca ăn đùi gà, cố lên!"  

 

Dạ Ma ăn liên tiếp hơn bốn mươi cái đùi gà, đã bắt đầu buồn nôn.  

 

Nhưng Tề Bất Ngữ vẫn mỉm cười ngồi đối diện anh ta. Như người cha hiền từ đang gắp đồ ăn cho con trai, nói: “Nào, ăn nhiều một chút.”  

 

Dạ Ma không dám dừng lại, bởi vì anh ta biết nếu dừng lại, anh ta có thể lại bị treo ngược, dãi nắng dầm mưa ba ngày ba đêm.  

 

Anh ta tình nguyện bị no chết cũng không muốn bị treo ngược lần nữa. Bởi vì anh ta không biết lúc mình bị treo lên, có thể có con bê nào đó tâm tình không tốt tiểu lên mặt mình một phát, càng không biết bọn người kia có thể dùng băng vệ sinh dính đầy máu không biết lấy ra từ đâu mà dán lên mặt mình...  

 

Khi chiếc đùi gà cuối cùng chui vào bụng, Dạ Ma đã sắp bị no chết.  

 

Sở dĩ là sắp vì hiện tại anh ta vẫn chưa chết.  

 

“Cả đời tôi đều không muốn ngửi thấy mùi gà nữa…” Dạ Ma loạng choạng đứng dậy, ợ hơi một cái.  

 

Một tên cảnh ngục ở bên cạnh quen tay hay việc đã đưa cái thùng đựng đồ ăn thừa ra, sau đó chỉ nghe thấy Dạ Ma oẹ một tiếng, trút hết vào trong thùng đồ ăn thừa.  

 

Tề Bất Ngữ xua tay, buông tha cho Dạ Ma.  

 

Sau đó ánh mắt của ông ấy dừng ở trên người Tham Lang đang vui sướng khi người gặp hoạ, đưa ra một thủ thế.  

 

Sắc mặt Tham Lam nhất thời cứng đờ, anh ta do dự nói: “Đại đương gia, ngài nói thế nào? Chuyện này... này không thích hợp lắm nhỉ? Tôi chỉ là một tên tội phạm, sao có thể ra ngoài chứ! Huống hồ, chuyện mà ngay cả Nhị đương gia cũng không xử lý được sao tôi có thể làm được?”  

Đối tượng mà mọi người vui sướng khi người gặp hoạ tức thì chuyển từ Dạ Ma thành Tham Lang, trên mặt cả đám người đều lộ ra ý cười âm hiển.  

 

 

Từ lần trước Tham Lam hút thuốc từ phòng này sang phòng khác, mọi người đều có thể đoán được tên này có lẽ đã đắc tội với Nhị đương gia.  

 

 

Vì sao không phải là Đại đương gia?  

 

 

Bởi vì Đại đương gia là người tàn nhẫn không nói lời nào. Ai đắc tội với ngài ấy sẽ phải nếm thử tư vị báo thù ngay tại chỗ.  

 

 

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là Nhị đương gia.  

 

 

"Không phải cậu luôn muốn đi ra ngoài sao? Lần này tôi cho cậu cơ hội, cậu phải trân trọng nó." Tề Bất Ngữ dùng tay ra hiệu nói với Tham Lang.  

 

 

"Đại đương gia, ngài đang nói gì vậy? Tôi nhìn không hiểu. Có thể dùng ngôn ngữ chính quy của người câm điếc hay không!” Tham Lang giả vờ ngu ngơ nói.   

Advertisement
';
Advertisement