Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

Trần Vĩnh Niên vô cùng ngượng ngùng, anh ta nương nhờ Từ Dương, vốn muốn nhân cơ hội lần này lập công, nhưng ai ngờ, anh ta lại gặp phải Tề Đẳng Nhàn, người lần trước treo anh ta lên đánh một trận.  

             Hai chữ "phế vật" khiên Trần Vĩnh Niên mặt đỏ tía tai, không nói được lời nào, chỉ có thể khúm núm lùi sang bên cạnh.  

             "Để tao gọi thêm một cuộc nữa, mày chờ đó cho tao!" Từ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, cầm lấy điện thoại gọi đến một số khác.  

             Tề Đằng Nhàn híp mắt, nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tốt nhất anh gọi hết người của anh đến đây nhân lúc tôi chưa đói."  

             Từ Dương cười lạnh nói: "Ông bảo đảm dẫm chết mày!"  

             "Mày vội vàng muốn chết thế à? Thiếu đà chủ nói rồi, chắc chắn sẽ giết chết mày, mày cứ yên tâm chờ là được."  

             "Đúng vậy, cho mày chút mặt mũi? Mày lại tưởng tí võ lực đấy của mày lợi hại lắm? Chẳng qua chỉ là một người thô lỗ!"  

             "Hừ, lần này thiếu đà chủ chắn chắn sẽ gọi người lợi hại đến, một chân là có thể dẫm chết đồ bỏ đi như mày!"  

             Đám người hiện tượng mạng Từ Dương dẫn theo trở nên nhao nhao ầm ĩ, người nào người nấy đều hết sức kiêu ngạo.  

             "Triệu tổng, tôi đang gặp chút rắc rối, anh đưa người đến đây một chuyến." Từ Dương lạnh lùng nói.  

             Vừa dứt lời, Từ Dương trực tiếp ngắt điện thoại.  

             Nghe Từ Dương nói chuyện, Lý Vân Uyển thầm nghĩ: "Triệu tổng? Chẳng lẽ là Triệu Hắc Long? Nếu như thật sự là Triệu Hắc Long, vậy thì thú vị rồi!"  

             Lý Vân Uyển từng tận mắt nhìn thấy Triệu Hắc Long khúm na khúm núm trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nếu Từ Dương gọi Triệu Hắc Long đến, e là cũng chẳng có tác dụng gì.  

             Với tư cách là thiếu đà chủ phân đà Long Môn tỉnh Đông Hải, Từ Dương đương nhiên có lai lịch không nhỏ, nhưng anh ta không muốn dùng thế lực của Long Môn để đối phó Tề Đẳng Nhàn.  

             Tình hình của phân đà Long Môn hiện tại rất phức tạp, hơn nữa nguyên nhân dẫn đến  sự việc lần này là cô em vợ của Diệp Phong, Trương Nhu.  

             Diệp Phong chính là môn khách Long Môn đặc biệt mời đến, có quan hệ rất thân thiết với phó đà chủ, nếu làm ầm ĩ quá mức sẽ rất mất mặt.  

             "Trương Nhu, bây giờ cô ngoan ngoãn bò đến đây như một con chó vẫn còn kịp, tôi có thể cân nhắc đến việc thương hại cô một chút!" Từ Dương nhét điện thoại vào túi, mỉm cười nhìn Trương Nhu nói.  

             Sắc mặt của Trương Nhu rất khó coi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ Dương, anh rể của tôi sẽ không tha cho anh!"  

             Từ Dương cười khẩy một tiếng, nói: "Xem ra cô cũng là cái thứ không có mắt nhìn, cho cô mặt mũi cô còn không muốn!"  

             "Người phụ nữ tên Trương Nhu kia, cô đừng có không biết điều, thiếu đà chủ nhìn trúng cô, đồng ý cho cô hầu hạ anh ấy, là vinh hạnh của cô!"  

             "Đúng vậy, chúng ta ngay cả cơ hội hầu hạ thiếu đà chủ còn không có, ngươi cũng đừng coi thường phúc khí của ngươi."  

             "Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ sao? Sau đó cảm ơn thiếu đà chủ đồng ý chiếu cố thứ ti tiện như cô!"  

             Đám người nổi tiếng đó cùng bắt đầu nhao nhao phụ họa, ai cũng mở miệng nói Trương Nhu đừng có không biết điều.  

             Trương Nhu nghe liền bực cả mình, rõ ràng là Từ Dương muốn bắt nạt cô ta, giờ lại biến thành vinh hạnh của cô ta? Đây cmn là cái logic quái quỷ gì vậy?  

             “Thiếu đà chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng nam từ ngoài cửa truyền đến, một người đàn ông bước vào, theo sau là một đội đặc công đang mặc đồng phục.  

             Từ Dương bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tôi gặp phải một con chó hoang vô cùng hung dữ, anh ta đánh tất cả cấp dưới của tôi bị thương, còn nói cho tôi cơ hội gọi người tới xử lý anh ta."  

             "Nếu tôi không thể xử lý anh ta, anh ta sẽ khiến tôi chết ở đây."  

             "Haha, quả thật đã dọa sợ tôi!"  

             Người đàn ông không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Thằng ngu nào không biết điều như vậy? Đến cả thiếu đà chủ cũng dám đắc tội? Mắt mù rồi sao?"  

             "Hóa ra là Triệu tổng! Nghe nói, Triệu tổng mở một công ty bất động sản, hơn nữa bản thân cũng có chỗ dựa rất lớn."  

             "Đừng nghe nói nữa, tôi nói cho anh biết, bố của Triệu tổng chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải, cục trưởng Triệu Thiên Lộc!"  

             "Cái gì? Lai lịch của Triệu tổng lớn như vậy? Khó trách có thể đem theo một đội đặc công!"  

             "Mặc dù  tên này đánh nhau rất lợi hại, nhưng hắn dám đánh đặc công của nhà nước sao? Nếu hắn dám ra tay, bọn họ có thể bắn chết hắn trong phút chốt!"  

             Đám người nổi tiếng nhìn thấy người đến là Triệu Cường, liền bắt đầu nhao nhao thảo luận, cảm thấy Từ Dương vô cùng cao tay, người nào cũng quen biết.  

             Lý Vân Uyển nhìn thấy người đàn ông này, cô ta không thể nhịn được cười rộ lên, đây không phải là Triệu Cường của bất động sản Phong Hằng đến gây sự với Tư Bản Thiên Lại lần trước sao?  

             Ngược lại Trương Nhu không khỏi trở nên căng thẳng, dù sao thì người mà Từ Dương gọi đến là có chỗ dựa đặc biệt, hơn nữa cha anh ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát nên rất khó đối phó!  

             "Xem ra anh ta không biết ai là người có tiếng nói lớn nhất ở thành phố Trung Hải này?"  

             "Ở thành phố Trung Hải, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải, ở trước mặt thiếu đà chủ, dù có là rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm!"   

             "Tôi nói rồi!"  

             Triệu Cường tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng nói.  

             Từ Dương hài lòng với lời tâng bốc của Triệu Cường, gật đầu nói: "Vậy nhờ Triệu tổng ra tay xử lý rồi."  

             Triệu Cường lập tức cười khẩy, nói: "Thiếu đà chủ không cần lo lắng, hôm nay dù có là ông trời tới, tôi cũng phải giết!"  

             "Ở Trung Hải, còn dám đắc tội thiếu đà chủ, giống như tự uống thuốc độc, chê mình sống quá dài!"  

             "Đợi tôi dạy cho hắn một bài học, để hắn biết nên vẫy đuôi làm chó như thế nào!"  

             Lúc này Triệu Cường rất cao hứng, cộng thêm đội đặc công đi theo phía sau, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói không sia một tí nào, đây chính là tự tin chân chính!  

             "Đây chính là nhân vật lớn! Mặc dù chúng tôi có thể kiếm được hơn mấy trăm nghìn nhân dân tệ trên mạng mỗi tháng, nhưng so sánh với những người như vậy, thì vẫn còn kém quá xa."  

             "Đúng vậy. . . . . . Mặc dù đại ca nhất bảng giàu có, nhưng cũng chỉ là một tên quê mùa, cổ hủ, làm sao có thể so với thiếu đà chủ với Triệu tổng?"  

             "Những người tặng quà cho chúng ta chẳng qua chỉ là một lũ chó la liếm mà thôi, ông đại lão thực sự phải là Triệu tổng và thiếu đà chủ!"  

             Nhìn thấy uy phong của Triệu Cường, đám người nổi tiếng liền nhao nhao cảm khái.  

             "Để tôi xem, kẻ mất trí nào dám hung hăng ở trước mặt thiếu đà chủ phân đà Long Môn? Đứng ra đây cho tôi!" Triệu Cường lớn tiếng quát.  

             Tề Đẳng Nhàn tựa lưng vào ghế, đợi Triệu Cường biểu diễn xong mới chậm rãi đứng dậy tiến đến.  

          "Ô, đây không phải là Triệu tổng sao?" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.  

             "Hừ, anh ta cũng quen Triệu tổng? Nhưng muốn lôi kéo làm quen cũng vô dụng thôi, quan hệ của Triệu tổng và thiếu đà chủ còn vững chắc hơn!"  

             "Quen biết Triệu tổng không giải quyết được vấn đề, Triệu tổng đến để dẫm đạp hắn, cho dù quỳ xuống, cũng phải chết!"  

             "Thứ chó chết này cũng có chút quan hệ đấy, còn quen cả Triệu tổng. Nhưng, vậy thì sao? Có thiếu đà chủ ở đây, cho dù là em trai ruột của Triệu tổng, cũng sẽ bị Triệu tổng giết chết!"  

             Triệu Cường không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt tiến tới, lạnh nhạt hỏi: "Sao vậy, Triệu tổng không nhận ra tôi nữa à?!"  

             "Không cần mắt thì có thể mang đi hiến."  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement