Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

“Thứ năm, đến trung tâm massage."  

 

 

"Thứ sáu, Long Phi Vũ và A Bân hình như đã có chút nghiện trung tâm massage do Tuyết Quốc mở, tôi có thể làm gương để cảnh cáo bọn họ, dù sao, khi đến cửa trung tâm massage, tôi bị Thu Mộng nhìn thấy. Tôi tin chắc, đến cửa của trung tâm massage mà không vào, sẽ làm cho bọn họ có tư tưởng như sấm bên tai, đang say rượu thì thức tỉnh... Nhan tiện hẹn với Thu Mộng một chứt, hỏi tôi về chuyện bùa may mắn, chuyện này nhất định phải cảnh giác hơn nữa mới được..."  

 

"Thứ bảy, vừa mới nhớ tới việc ngày hôm qua lúc hôn môi quên duỗi đầu lưỡi ra, tôi vẫn quá thuần khiết mà, trước kia Đồ Tể cả ngày nói đùa nói tục cũng không nói khiến tôi trở nên quá xấu, quả thật là tính người vốn thiện mà! Hôm nay A Bân và Long Phi Vũ không hẹn ông đây nữa, quá nửa là đi ăn mảnh rồi.”  

  Advertisement

“Chủ nhật, vốn là muốn đến trung tâm massage, nhưng em gái cao kều lại bảo tôi đến bệnh viện để thăm cô ta, cái người lắm lời này, dong dài đến nỗi làm đầu óc tôi phát đau. Nếu không phải cô ta bảo tôi nhìn xem xương đùi của cô ta có vấn đề gì hay không, tôi mới lười đến với cô ta... Sờ hay không sờ chân dài của cô ta cũng không sao cả, mấu chốt là không thể để cho cô ta có chút bệnh ẩn nào! Tôi chạm vào nó rồi, không có vấn đề gì cả. Cô gái ngốc này còn rất tham lam, vậy mà còn muốn buổi tối tôi không đi mát! Đùa tôi đấy à? Ông đây có mấy tỷ khủng bố... Ừm, là ông chủ lớn, làm sao có thể ngủ trên cái giường hộ lý thối um ở trong bệnh viện được cơ chứ! Trước khi đi cô ta còn mắng ông đây EQ thấp, thật sự là có bệnh mà. À, ngày mốt chính là đại hội võ đạo rồi, trạng thái thân thể của tôi lại rất tốt, xem ra, đến trung tâm massage cũng có thể điều chỉnh tốt trạng thái!”  

 

Tề Đẳng Nhàn vì chuẩn bị tốt cho đại hội võ đạo này, cho nên đã dùng điện thoại di động để ghi lại trạng thái thân thể trong bảy ngày nay của mình, kết quả, lại là ghi nhớ mấy cái chuyện chẳng có tý liên quan gì cả.  

 

Mở bản ghi nhớ ra xem, toàn là chuyện đến trung tâm massage, thật sự làm cho người ta không nói nên lời.  

  Advertisement

Sáng thứ hai khi thức dậy, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy trạng thái tinh thần đầy đủ, thần hành cơ viên* (không rõ nghĩa nữa ạ), tình trạng thể lực vô cùng sung mãn.  

 

“A, lại là một trạng thái tốt nhất, trước nay chưa từng có!” Tề Đẳng Nhàn vươn vai, cả cột sống bắt đầu khởi động từ trên xuống dưới, tựa như một con rồng lớn đang sống lại.  

 

Hắn phun ra một ngụm khí bẩn, khí này ngưng tụ thành sương trắng, phun ra xa hai mét, mới chậm rãi tiêu tán mất.  

 

Hôm nay hắn không dẫn Dương Quan Quan và Hoàng Sung đi luyện võ, mà là thoải mái ngủ một giấc, dù sao, ngày hôm qua khi từ chỗ của em gái cao kều trở về đã là hai giờ sáng rồi.  

 

Hắn chải chuốt đơn giản một phát, rồi kéo cửa sổ ra và trực tiếp nhảy ra ngoài, nhìn thấy Dương Quan Quan đang ở trong sân luyện tập.  

 

Cô mang theo tạ nặng hai mươi kg, hai đầu tạ treo một tấm tạ, một bên nặng khoảng năm mươi kg.  

 

Dương Quan Quan bị cái trọng lượng này làm cho mặt đỏ tai hồng, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó vận dụng lực bộc phát để nhanh chóng đứng dậy một cái, lại dùng trung bình tấn để lên xuống khoảng mười lần.  

 

"Kỹ năng cơ bản của cô ngày càng vững chắc!" Tề Đẳng Nhàn nói, "Cho dù đã mang trọng lượng lớn như vậy rồi, mà vẫn có thể giữ được thế đứng trung bình tấn."  

 

“Một cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu với một bước chân. Chỉ có khi kỹ năng cơ bản được rèn luyện tốt, mới có thể đạt tới độ cao như cô, tôi vẫn chờ mong một ngày nào đó có thể đè cô xuống đất!” Dương Quan Quan mỉm cười nói, sau khi treo tạ lên, bắt đầu dùng phương thức luyện lực bộc phát để tiến hành kéo mạnh  

 

Chậm rồi lại nhanh lên, mỗi một lần phát lực, đều vận dụng lực bộc phát, cứ như vậy, lực bộc phát có thể được rèn luyện lâu dài, mà hậu quả béo lên của cơ bắp cũng sẽ nhỏ đi một chút.  

 

Dương Quan Quan bây giờ, dáng người đó là tuyệt nhất luôn, đường cong khắp thân thể, đều có thể nói là hoàn mỹ, ôn nhu nhưng đồng thời cũng không thiếu lực bộc phát đầy dã tính, công kích thị giác của người ta một cách mãnh liệt.  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa chuẩn bị trả lời cái gì đó, Dương Quan Quan đã nói: "Tôi thấy hai ngày nay, anh vẫn cố ý luyện phần cơ lưng.”  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi đang kích hoạt đầy đủ cơ lưng, dể dễ phát huy cái bản lĩnh chạy trốn của Hồng Thiên Đô đệ nhất thiên hạ đó.”  

Dương Quan Quan không khỏi tò mò nói: "Thế nào rồi?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không nói lời nào, chỉ cởi áo khoác của mình ra, bày ra phần cơ lưng rộng, sau đó xương bả vai co lại chặt vào trong, toàn bộ hình thái cơ lưng, đã được phô bày ra.  

 

 

"Môn công phu này của Hồng Thiên Đô, muốn vận dụng thiền lý, hẳn phải là một kỳ tài, có thể dừng lực lượng ở cơ lưng và sự linh hoạt mở ra đến trình độ này, quả thực rất hiếm thấy!" Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

Dương Quan Quan nhìn lưng Tề Đẳng Nhàn, không khỏi âm thầm líu lưỡi, cảm thấy "lưng quỷ" của Tiết Thứ Lang, chắc cũng chỉ là như vậy thôi.  

 

 

Sau khi cơ lưng của Tề Đẳng Nhàn mở ra, thân thể vừa động, cơ lưng rộng mở ra, trong lúc run run phảng phất như đang va chạm với không khí, phát ra hai tiếng nổ giòn.  

 

 

Long Hình Khố Bộ của hắn vừa mở ra, cơ lưng tựa như cánh, tốc độ và độ dài cả người đã lướt ra, đã đạt tới một trình độ vô cùng khoa trương.  

 

 

"Hồng Thiên Đô chạy trốn là đệ nhất thiên hạ, thật đúng là không phải khoe khoang..." Dương Quan Quan nhìn thấy như vậy, không khỏi liên tục gật đầu. 

Advertisement
';
Advertisement