Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Dù sao thi, Lục Quy Hải cho vay nặng lãi là đã có chuyện gì xảy ra thế? Thậm chí cái này cũng không thể gọi là cho vay nặng lãi được, thuần túy chỉ là cướp tiền mà thôi, chứ làm gì có loại lãi nào mà chỉ một chút đã tăng thành hai tỷ? 

 Trên thế giới này, ngoại trừ Tề Đẳng Nhàn, không có mấy người bình thường nào mà lại có thể làm được chuyện này. 

 Vừa ăn, Long Phi Vũ vừa thảo luận với Hoàng Kỳ Bân rằng Hương Sơn trung tâm massage của nhà nào mạnh hơn, nghe Tề Đẳng Nhàn nói thì trợn mắt há hốc mồm, đây là được tiếp thu thêm kiến thức mới. 

 Hắn cảm thấy hình tượng của mình ở trong lòng của Long Phi Vũ đã có chút sụp đổ, thế mà lại nghĩ đến câu chửi của Trương Nhu: "Aizz, đàn ông à, đều là chim cút cả mà thôi!” 

 Quả nhiên, giỏi nhìn thấu là đàn ông nhất, thì phải là những người con gái trà trộn vào quán ăn đêm. 

 Lúc ăn no được một nửa, Lục Quy Hải và Trần Tuấn Nghị đã đến, bên cạnh còn có Mạnh Huyền Thông, cùng với một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, quần áo rộng thùng thình. 

 Bọn họ vừa đặt chân lên tầng trên cùng, Trần Tuấn Nghị đã nói với Lục Quy Hải: "Lục thiếu gia, đó không phải là Long Phi Vũ sao? Đang nợ chúng ta hai tỷ, hiện giờ vẫn còn chưa trả nữa!” 

 Lục Quy Hải không hề nghĩ tới đây là một cái hố, vừa thấy Long Phi Vũ, đã lập tức mang vẻ mặt tươi cười bước tới. 

 Mạnh Huyền Thông - vị thiếu chủ Hồng Bang này cũng không khỏi tò mò mà đánh giá hai cái, thấy Tề Đẳng Nhàn, thì dừng lại thêm một lát, cảm thấy tên mập mạp này thật ra là có chút quen mắt. 

 "Long tổng, đến ăn cơm với bạn bè sao? Số tiền nợ tôi, khi nào thì trả lại thế?" Lục Quy Hải vừa tới, đã đi thẳng vào vấn đề chính. 

 Long Phi Vũ lúc trước đã bị tên này dạy dỗ đến sứt đầu mẻ trán, nhưng bây giờ nợ nần đã lấy lại rồi, hơn nữa, lại còn có hai ông lớn Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Kỳ Bân làm chỗ dựa, sao mà sợ được? 

 Hắn ta ngồi ngay ngắn không thèm nhúc nhích, chỉ liếc xéo Lục Quy Hải một cái, bình tĩnh nói: "Lục thiếu gia, phải khoan dung độ lượng chứ! Các người đã lừa của tôi mấy chục triệu rồi, thế mà còn ngoạm một miệng to nữa?” 

 Lục Quy Hải cười lạnh nói: "Nợ nần thì phải trả, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên) mà! Số tiền này, nếu cậu không trả, thì không thể rời khỏi Hương Sơn này đâu." 

 Hoàng Kỳ Bân lúc này đã cười lạnh, nói: "Yo, đây không phải Lục thiếu gia sao? Thật uy phong mà, đã lừa tiền đến đầu của bạn tôi rồi!” 

 “Thì ra là Hoàng thiếu à? Sao, anh muốn giúp hắn ta thoát ra khỏi chuyện này à? Cho dù anh có cái danh là đại thiếu gia của thành phố thì cũng không tiện sử dụng nhỉ, hắn ta nợ tiền tôi, vậy phải trả cho tôi!" Lục Quy Hải đã sớm chú ý tới Hoàng Kỳ Bân, chẳng qua đối phương không nói gì, thì anh đương nhiên cũng không có khả năng sẽ chủ động đi khiêu khích. 

 Nhưng lúc này Hoàng Kỳ Bân lại đáp trả, dường như đã chuẩn bị để xen vào, điều này ngược lại làm cho anh có chút vui mừng ngoài ý muốn. 

 Dù sao, Lục phái và Hoàng Văn Lãng mới tới kia cũng không xung đột gì, Long Phi Vũ nợ hai tỷ, nợ nần nằm trong tay của Trần Tuấn Nghị, giấy trắng mực đen rất rõ ràng, anh hoàn toàn không sợ bởi vì chuyện này mà sẽ xảy ra xung đột với Hoàng Kỳ Bân. 

 Hoàng Kỳ Bân trầm giọng nói: "Long tổng là bạn bè của tôi, anh muốn là anh ta? Tôi không đồng ý đâu.” 

 Lục Quy Hải lắc đầu nói: "Hoàng thiếu gia à, tôi đây cũng không phải là lừa bịp già cả, mà là có nợ nần nghiêm túc đấy!" 

 “Cái này có thể được gọi là lừa bịp không? Có thể coi là như thế không? Có thể không?” 

 “Cái này gọi là gì?” 

 “Cái này gọi là đòi lại một cách chính đáng!” 

 Hoàng Kỳ Bân nghe mấy lời này của Lục Quy Hải, không khỏi bốc hỏa, tên này cũng mẹ nó là fan của Trương Tam hả, lúc nói những lời này rất giống với Tề Đẳng Nhàn luôn làm cho anh ta "khẩn cấp tránh xa", cùng là một giống chim cút! 

 "Tiền, tôi sẽ không trả! Bởi vì, tôi không hề nợ nần gì cả, nếu anh có bản lĩnh, thì lấy giấy nợ ra đi.” Long Phi Vũ mỉm cười nói. 

 Trần Tuấn Nghị lạnh lùng nói: "Anh muốn nợ giấy chứ gì? Được rồi, tôi sẽ cho người trở về lấy! Nhớ rõ thái độ lúc vừa rồi của anh nhé, xem xem anh đến lúc chết dí có thể rời khỏi Hương Sơn không nhé!” 

 Tề Đẳng Nhàn âm thầm gật đầu, kỹ xảo biểu diễn của Trần Tuấn Nghị đã có thể so sánh với thiếu niên A Bân rồi. 

 Mạnh Huyền Thông lúc này đã đi tới, lạnh lùng nói: "Nói nhảm ít thôi, nợ nần thì phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng ở đây dong dài nữa!” 

 “Nếu hôm nay anh không trả lại số tiền này, theo quy củ giang hồ, tôi sẽ trực tiếp lấy một tay của anh!” 

 Vị thiếu chủ Hồng Bang này khi lên tiếng, vẫn rất có khí thế. 

 "Hoàng thiếu, lời tôi nói ở đây, hôm nay nếu anh ta không lấy đâu ra tiền để trả, thì không có trái cây tốt để ăn đâu! Mặt mũi của anh, không dễ sử dụng đâu!” Lục Quy Hải đắc ý nói. 

 Hoàng Kỳ Bân bất ngờ đứng dậy, đưa tay túm lấy lỗ tai Lục Quy Hải, kéo theo cả cái đầu của anh đập vào mặt bàn! 

Advertisement
';
Advertisement