Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Tề Đẳng Nhàn nhìn mà không khỏi nghiến răng, cảm thấy thủ đoạn của đám người này có hơi ác liệt quá mức.  

 

 

Những vệ sĩ này của Quý Khải cũng có thể nói là tương đối giỏi đánh đấm, thế nhưng hổ giỏi vẫn không chống lại được đàn sói, huống chi đó lại còn là một đàn sói phối hợp ăn ý.  

 

Vệ sĩ bên cạnh Quý Khải đột nhiên có dấu hiệu cảnh báo, anh ta mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Quý Khải và kéo anh ta điên cuồng chạy về phía chiếc xe ở ven đường.  

 

Vừa mới hành động thì đã bị hai kẻ bắt cóc chặn đường, trên tay cầm theo hai khẩu shotgun.  

 

Quý Khải nhìn thấy một màn này thì sợ đến mức sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt!  

 

“Nhìn tư thế này, hình như là đám dân liều mạng của Diệp Nam bang à?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày một cái và quyết định không đi lên hỗ trợ vào lúc này.  

 

Đối phương nhiều người nhiều súng, nếu như đi lên vào lúc này thì sẽ gây ra một sự hỗn loạn khủng khiếp, nhỡ đâu những người vô tội bị giết hoặc bị thương thì sẽ thật là tồi tệ.  

 

Tề Đẳng Nhàn cứ thế trơ mắt nhìn Quý Khải bị đám người của Diệp Nam bang bắt cóc.  

 

“Dám cướp con cừu béo của ông đây, một tên cũng đừng hòng sống sót!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cắn răng, bắt đầu theo dõi đám người đã bắt cóc Quý Khải này.  

 

Những tên bắt cóc này cũng rất ma lanh, sau khi thành công trói được Quý Khải và ném anh ta lên một chiếc xe van thì đã ngay lập tức chuồn mất.  

 

Tề Đẳng Nhàn lái xe đi theo một đoạn, sau khi ra khỏi nội thành, hắn dứt khoát bỏ lại chiếc xe để tránh bị phát hiện ra rằng mình đang theo dõi bọn họ, hắn sử dụng lực chân và liên tục theo sau chiếc xe van này.  

 

Với thể lực của hắn bây giờ, chạy suốt một ngày cũng không thành vấn đề, vậy nên hắn đã theo đuôi bọn họ một cách rất có trật tự.  

 

“Các người là ai? Các người có biết tôi là ai không! Dám bắt cóc tôi, các người sẽ không còn mạng để ra khỏi Hương Sơn đâu!” Quý Khải ngồi ở trong xe, vẻ mặt sợ hãi và hét đến rát cổ bỏng họng.  

 

“Câm miệng đi, cậu Khải! Chính vì biết cậu là ai nên chúng tôi mới bắt cóc cậu đấy chứ.” Một tên bắt cóc thẳng tay giáng cho Quý Khải một cái bạt tai, nhân tiện còn nhét đầy một cái giẻ bẩn thỉu vào trong miệng anh ta.  

 

Quý Khải điên cuồng vùng vẫy nhưng lại chẳng ăn thua gì, sau khi bị kẻ bắt cóc đấm cho vài cú, anh ta mới trở nên ngoan ngoãn.  

 

Trong lòng Quý Khải tuyệt vọng: “Ai đến cứu tôi với!”  

 

Quý Khải không ngờ rằng mình cũng sẽ lại gặp phải loại chuyện như bắt cóc này, hơn nữa, những vệ sĩ bên cạnh mình đều vô cùng xuất sắc, thế mà lại để cho chuyện như vậy xảy ra.  

 

“Con cừu béo, đừng lo lắng, tôi đến cứu cậu ngay đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lúc này đang lao đi như điên, sử dụng long hình để sải bước trèo đèo lội suối xoạt xoạt xoạt.  

 

Cuối cùng thì chiếc xe van đó cũng giảm tốc độ, sau đó rẽ vào một khúc cua và chậm rãi đi vào một làng chài.  

 

“Cuối cùng cũng đến nơi rồi à?” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một cái, làng chài này được coi như là một trong những khu ổ chuột ở Hương Sơn.  

Hắn đứng ở trên cao, vận dụng thị lực để phóng tầm mắt nhìn ra rất xa, hắn nhìn thấy Quý Khải bị lôi xuống khỏi xe, sau đó bị ném vào bên trong một căn nhà.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn từ xa nhìn thấy trong một phân xưởng cỡ nhỏ ở bên kia có ngư dân đang mổ cá biển, từ trong bụng cá biển mổ ra một cái túi ni lông nhỏ, nhưng hắn không thể nhìn rõ bên trong cái túi ni lông đó là gì.  

 

 

“Đám người Diệp Nam bang này đa số dựa vào việc buôn bán hàng cấm để duy trì kế sinh nhai, Hoắc Đa đã muốn tấn công bọn chúng từ lâu rồi nhưng đám người này lại có quá nhiều nơi ẩn nấp, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt...”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thong thả đi xuống từ trên núi và chuẩn bị đợi đến khi trời tối rồi lại mò vào trong đó xem sao.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement