Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 “Thằng nhãi con, một tên từ nơi khác đến như anh mà cũng dám phách lối ở trước mặt tôi như vậy, lại còn muốn đến đòi lại công bằng cho con đàn bà hèn hạ Giang Khuynh Nguyệt kia à? Hôm nay, nếu như anh đã có gan để đến tìm tôi thì tôi sẽ cho anh đi chết!” Ánh mắt của Tống Diệu đột nhiên trở nên rất hung dữ, cô ta hung hăng nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không tức giận bởi vì lời nói của mình đã bị người khác cắt ngang mà vẫn mỉm cười và chờ đợi một cách lịch sự.  

 

Lương Kiêu vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hắn ta bỗng chốc trợn tròn hai mắt và nói với giọng vừa bất ngờ vừa tức giận: “Thằng mập chết tiệt, sao mày lại ở đây?!”  

 

Tống Diệu bèn nói: “Thái tử, hắn ta đến là để ra mặt cho con ả Giang Khuynh Nguyệt hôm qua đó, ban nãy hắn ta còn uy hiếp em, nói là muốn lấy xe để đâm vào em nữa cơ!”  

  Advertisement

Sau khi nghe thấy lời này, gương mặt của Lương Kiêu bỗng chốc trở nên âm u, hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng chết tiệt, lần trước mày gặp may là vì có Hoàng công tử ra mặt giúp mày! Nhưng lần này mày lại bị tao tóm được lúc ở một mình, e rằng mày sẽ không được yên ổn như thế nữa đâu!”  

 

“Thái tử, thái tử, tao còn tưởng là ai chứ, hóa ra là con ma cà bông* à!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Lương Kiêu.  

 

(*Ma cà bông: chỉ những kẻ không nhà cửa, không nghề nghiệp, lang thang đây đó để kiếm ăn một cách bất chính. Những tên này thường rất gầy ốm.)  

 

Tống Diệu ngay lập tức chạy đến bên cạnh Lương Kiêu, vươn tay ra ôm lấy cánh tay Lương Kiêu và nói: “Thái tử, cái tên này hung dữ quá, xông vào trong nhà người ta mà còn uy hiếp người ta nữa... Ngài nhất định phải giúp em ra mặt chuyện này đấy!”  

 

Lương Kiêu thuận tay bóp bóp cái mông Tống Diệu vài cái, cười khẩy và nói: “Chẳng cần em nói thì hôm nay tôi cũng sẽ không buông tha cho thằng khốn nạn này đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Nể mặt bố mày, tao sẽ cho mày một cơ hội. Móc một tỷ ra đây làm tiền bồi thường, sau đó bảo con gà mái này ngoan ngoãn đăng báo xin lỗi Giang tiểu thư, tao có thể tha cho chúng mày!”  

 

“Há?!”  

 

Lương Kiêu nghe thấy lời này thì ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.  

 

Tống Diệu cũng sững sờ một lúc, sau đó che lấy cái miệng nhỏ, cười khúc khích và nói: “Thái tử, cái tên mập này là ai thế, sao trông có vẻ như đầu óc không được bình thường thế nhỉ?”  

 

Lương Kiêu cũng cười phá lên và nói: “Lấy danh tiếng của bố tao ra để hù dọa tao à? Cái thứ rác rưởi như mày mà cũng xứng để tiếp xúc với ông ấy à? Mày thậm chí còn không có tư cách để dựa hơi ông ấy đâu!”  

 

“Cái thứ vô dụng không có mắt nhìn như mày mà lại dám đến để gây phiền phức cho con ghệ của tao à!”  

 

“Hôm nay tao sẽ khiến cho mày phải nằm mà ra khỏi đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ, thế thì để tao gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ Bân rồi hỏi xem mày có thực sự lợi hại đến như thế hay không.”  

 

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra để mò lấy điện thoại của mình.  

 

Sắc mặt của Lương Kiêu bỗng thay đổi, hắn ta tức giận quát lên: “Đánh gãy tay hắn cho tôi!”  

 

Một tên vệ sĩ ngay lập tức móc súng ra và bắn vào cái tay đang mò lấy điện thoại của Tề Đẳng Nhàn một phát!  

 

“Pằng!”  

 

Một tiếng súng vang lên, dọa cho Tống Diệu không khỏi run lên một cái, cô ta vội vàng đưa tay ra để che lấy tai mình.  

 

Trong nháy mắt ngay trước khi súng nổ, Tề Đẳng Nhàn đã khẽ lách người một cái, hắn bước về phía trước và cười nói: “Nổ súng cơ à? Chuyện hôm nay nếu như không có một tỷ thì thực sự không thể để yên được rồi!”  

 

Sắc mặt của tên vệ sĩ cũng bỗng chốc thay đổi, anh ta vội vàng nhắm chuẩn vào hắn và nổ súng thêm một lần nữa!  

 

Nhưng cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại lắc lư một cái ngay trước khi súng nổ và một lần nữa tránh được viên đạn.  

Cảnh tượng liên tiếp tránh được hai viên đạn của hắn khiến cho sắc mặt của tên vệ sĩ kia bỗng chốc trở nên xanh xao, cả đời này của anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người nào vô lý đến như vậy!  

 

 

“Pằng! Pằng! Pằng!”  

 

 

Tên vệ sĩ bắn liền ba phát súng, nhưng trong chớp mắt trước mỗi lần nổ súng, Tề Đẳng Nhàn đều sẽ lắc người né tránh, động tác uyển chuyển mà bình tĩnh, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.  

 

 

Lương Kiêu ngay lập tức quát lên: “Cái đồ vô dụng kia, cầm súng mà cũng không bắn trúng người được à?”  

 

 

“Thái tử, võ công của người này e rằng có thể sánh ngang với bố của ngài đấy ạ, súng cũng không bắn trúng được hắn ta đâu.” Vẻ mặt của tên vệ sĩ vô cùng khó coi, anh ta lên tiếng giải thích.  

 

 

Lương Kiêu lại mắng một tiếng vô dụng, sau đó tự mình vén áo lên và mò lấy hai khẩu súng lục ở trong ngực, xoạch một cái mở chốt an toàn, cầm hai khẩu súng trong tay và định nổ súng về phía Tề Đẳng Nhàn!  

 

 

Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn đã đến gần và giáng thẳng một cái bạt tai lên trên mặt của Lương Kiêu! Đánh cho Lương Kiêu xoay một vòng trong không trung và nặng nề rơi xuống đất bụp một tiếng!   

Advertisement
';
Advertisement