Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn: “Ném người này vào trong biển đi!”
Tề Đẳng Nhàn cũng không lắm lời, hôm nay Từ tổng là lớn nhất, cô ta nói cái gì thì là cái đó!
Vì thế, hắn nắm lấy bả vai người đàn ông mặc tây trang, tùy tiện ném đi, người này cưỡi mây đạp gió bay ra xa vài mét, bùm một tiếng rơi vào trong nước biển lạnh lẽo.
Tạ Thiên Ngọc thấy một màn như vậy, trong ánh mắt không khỏi có một chút bất mãn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Từ Ngạo Tuyết lăn lộn thuộc hạ của cô ta như vậy, thật đúng là kiêu căng có thừa?!
Advertisement
Từ Ngạo Tuyết thấy người đã bị ném vào trong biển, vừa lòng gật gật đầu, sau đó cất bước đi lên lầu.
Tề Đẳng Nhàn cũng đi lên lầu theo.
Boong tàu trên tầng trống không, chỉ bày duy nhất một cái bàn ở trung tâm, Tạ Thiên Ngọc ngồi ở đó cùng một người đàn ông tuổi trẻ, bên cạnh mép thuyền có một mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển đang đánh đàn tranh.
Advertisement
Sau khi Tề Đẳng Nhàn thấy một màn như vậy, có chút khịt mũi coi thường, bọn họ mời người đến chơi đàn tranh đơn thuần là vì học đòi văn vẻ đúng không?
Đám nhị thế tổ tới từ đế đô thật sự rất thích cố làm ra vẻ, thể hiện tư thái!
“Từ Ngạo Tuyết, lại đây ngồi đi!” Tạ Thiên Ngọc vẫy vẫy tay với Từ Ngạo Tuyết, khi nói chuyện mang theo cảm giác miệt thị, phảng phất như chủ nhân đang tiếp đón người làm.
Vẻ ngoài và dáng người của Tạ Thiên Bảo cũng có thể thuộc hàng đỉnh cao, dù sao cô ta cũng là tiểu thư của gia tộc quyền thế ở đế đô, khí chất và cách ăn mặc gì gì đó đều được chăm chút rất đúng chỗ.
Mà người đàn ông bên cạnh Tạ Thiên Bảo không thể nghi ngờ chính là cậu ấm Quý Khải của nhà họ Quý ở Hương Sơn.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt bước tới bàn và ngồi thẳng xuống ghế.
Tề Đẳng Nhàn cũng chuẩn bị ngồi xuống, Tạ Thiên Bảo lại nói: "Một hạ nhân sao lại không hiểu chuyện như vậy, cũng dám ngồi trên bàn này à?"
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Cô nghĩ mình là ai? Cảm thấy bản thân là người bề trên sao?"
Sau khi Tạ Thiên Bảo nghe hắn nói như thế, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Từ Ngạo Tuyết, còn không mau quản chó săn của cô đi? Tôi sợ tôi tức giận, một tên chó săn như hắn cũng không đủ cho cá mập ăn!"
Từ Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "Tạ tiểu thư cũng không biết dạy dỗ chó săn của mình, còn có mặt mũi mà nói tôi sao? Này... Chó săn, anh cứ ngồi đi, không cần để ý!"
Tề Đẳng Nhàn muốn đấm Từ Ngạo Tuyết hai cái, thật đúng là giẫm lên mặt mũi của hắn!
Hai mắt Quý Khải nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, sau đó nhìn vào chỗ khác. Hôm nay anh ta cũng không cần nói chuyện quá nhiều, chỉ cần lộ mặt, giúp Tạ Thiên Bảo mà thôi.
Thanh danh của Quý gia ở Hương Sơn là một mẫu ba phần đất(*), như sấm ở bên tai.
(*): 一亩三分地: Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm -centimet) so với cả 1 trăm mét => Chẳng đáng bao nhiêu.
Anh ta chỉ cần ở chỗ này, là có tác dụng uy hiếp!
Trong mắt Tạ Thiên Bảo hiện lên sự tức giận, nhưng cô ta lười đối phó với loại nhân vật nhỏ không chút thu hút như Tề Đẳng Nhàn.
"Từ Ngạo Tuyết, cô ký văn kiện này tôi còn có thể giữ lại cho cô một ngụm canh để uống!" Tạ Thiên Bảo tùy ý ném túi văn kiện trong tay lên bàn, thản nhiên nói với Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết căn bản không cần nhìn cũng biết văn kiện này hơn phân nửa yêu cầu cô ta chuyển nhượng tài sản của Nam Dương.
Cô ta rất vất vả mới xông xáo vào mảnh đất Nam Dương, lại có người ngay lập tức đến hái đào(*).
(*): ám chỉ có một số người muốn ngồi hưởng thành quả của thành công, muốn gặt hái thành quả mà không cần bỏ công sức.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!