Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chửi mẹ nó một tiếng, nội tâm đã hoảng thành một đám, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi chút gì.
“Ngày đó ở Hoàng thị, đầu tiên Chiến Phi biểu diễn một màn chim không bay, tôi cũng đã chú ý đến anh ta rồi, vậy nên đang âm thầm theo dõi anh ta. Nói cách khác, làm sao có thể trùng hợp ra tay cứu hai người ở nơi này như thế được chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt mà nói, giọng điệu không những không phát run, ngay cả mí mắt cũng không run một chút, trong mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ và chân thành sau khi bị oan uổng.
Dương Quan Quan nhìn vào hai mắt hắn, đôi tay bắt lấy cổ áo hắn chậm rãi buông lỏng ra, nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc vừa định buông ra, lại đột nhiên siết chặt!
“Không đúng, không phải anh tới đây tìm Từ Ngạo Tuyết đấy chứ?!” Dương Quan Quan lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi.
Advertisement
“Từ Ngạo Tuyết hận tôi thấu xương, nếu tôi dám lộ ra trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ tung tin tức ra ngoài, kẻ địch sẽ ùn ùn kéo đến, cho dù tôi có chín cái mạng cũng không sống nổi.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, bất đắc dĩ đáp lại.
Dương Quan Quan nghe xong lời giải thích này, ngược lại cũng cảm thấy hơi hợp lý, Từ Ngạo Tuyết thật sự hận cái tên này thấu xương.
Tề Đẳng Nhàn nhìn đôi tay đang dần dần buông ra của cô ấy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôi mẹ ơi, cuối cùng thoát khỏi địa ngục rồi...
Advertisement
“Được rồi, tha cho anh đấy!” Dương Quan Quan vừa lòng cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực hắn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy không đúng lắm, trước kia mình cứ tùy tiện bắt nạt cô nhóc này, bây giờ, vậy mà lại bị áp chế ngược lại?!
Hắn hơi hoài nghi, có phải mình đã xuống nước hơi sớm hay không, bây giờ mới để cho Dương Quan Quan đạp lên mặt lên mũi như vậy.
Sau khi miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, Tề Đẳng Nhàn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quay đầu nói với Hoàng Sung: "Vừa rồi biểu hiện của cậu cũng coi như không tệ, chỉ là cơ hội dùng súng thì hơi muộn một chút.”
"Thương pháp là ưu thế của cậu, vậy thử kết hợp chúng lại xem."
"Một tấc dài một tấc mạnh, so với bất kỳ loại binh khí truyền thống nào thì thương cũng mạnh hơn gấp trăm lần!"
Hoàng Sung nói: "Đúng là như vậy, nhưng đôi khi đang đánh nhau lại không nghĩ đến việc nên dùng thương. . . Lúc dùng thương thì chỉ có một ít công phu nên không được tự nhiên cho lắm.”
Tề Bình Nhàn nói: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đến huấn luyện cậu, hy vọng cậu có thể tiến bộ thêm một chút.”
Hoàng Sung liên tục gật đầu, sư phụ Song Tiêu này cuối cùng cũng đồng ý mở cửa sau cho mình rồi!
“Cái gì thế, trước tiên cậu cứ qua một bên chơi đi, tôi đi bày cho sư tỷ cậu tí đã." Tề Đẳng Nhàn nói.
Nụ cười Hoàng Sung đang còn treo trên mặt, trong nháy mắt liền cứng ngắc, khóe miệng hung hăng giật giật, anh ta xoay người rời đi, trong lòng không ngừng mắng hai con chó này.
Tề Đẳng Nhàn đợi bóng đèn đi xa liền dắt bàn tay nhỏ bé của Dương Quan Quan, kéo cô đi dạo bên bờ biển.
Hắn vừa đi, vừa nói với Dương Quan một ít đấu pháp sai lầm khi đối đầu với Chiến Phi.
Quả thật, lấy sức mạnh của Dương Quan Quan, cho dù có phát huy đấu pháp đến mức cao nhất, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của cái loại cao thủ như Chiến Phi.
“Thật ra, tôi cũng không nghĩ việc Chiến Phi sẽ chủ động khiêu khích tôi với Hoàng Sung, nhân phẩm của người này quả thật không được tốt lắm.” Dương Quan Quan thở dài nói.
"Không phải cao thủ nào cũng có nhân phẩm tốt cả, nếu lần sau còn gặp phải loại chuyện như này, thì cứ rụt đầu nhận thua trước đi, sau đó tôi sẽ tới đánh chết bọn họ là được." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, nói.
“Vừa rồi lỗ tai cô chảy máu, có phải còn chưa khỏi không?”
Dương Quan Quan lắc đầu, nói: "Đúng vậy, cái lỗ tai này thường xuyên xuất hiện tình trạng ù tai, hơn nữa có đôi khi không nghe thấy âm thanh. Có lẽ là đã ở trong trạng thái nửa phế rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nói: “Chờ đến khi cô tu hành đến cảnh giới thấy thần không sợ, thì có lẽ mới có cơ hội xoay chuyển. Chỉ là, con đường này rất dài, cần phải kiên trì và nhẫn nại.”
Dương Quan Quan nói: "Thù lớn của tôi đã được báo rồi nên hiện tại tôi có rất nhiều kiên nhẫn. Trong khoảng thời gian anh không có ở đây, ngày nào tôi cũng dùng tiền thuê cao thủ từ võ quán đến luyện tập với tôi đấy, công phu cũng có tiến bộ rất lớn!"
Nghèo văn giàu võ, những lời này không phải không có lý, bởi vì muốn tu luyện võ công đến cảnh giới tương đối cao, thì phải hao phí rất nhiều tiền bạc, đồ ăn phải theo kịp những người khác, thuốc cũng phải theo kịp, đến cả tập luyện cũng phải đuổi kịp chứ sao nữa? Mà những thứ này đều cần tiền.