Hoàng Kỳ Bân suýt chút nữa đã ngất xĩu, nói: "Mặc dù chó không phải con người, nhưng anh đúng là một con chó.”
Trông có vẻ như Hoàng Kỳ Bân không muốn hợp tác, Tề Đẳng Nhàn sốt ruột, nếu anh ta không hợp tác thì tiền này khó kiếm!
"Chuyện này làm sao có thể giả được? Mục đích tôi bảo anh làm như vậy là gì?"
"Là phòng vệ chính đáng, là để cho người xấu phải nhận hình phạt thích đáng, là hợp với lẽ phải, là dùng vũ khí luật pháp để bảo vệ chính mình!"
"Còn nữa, cha anh biết anh về nước sẽ không trừng phạt anh sao? Anh giả vờ bị chấn thương não, ông ấy còn có tâm trạng mà phạt anh được sao?”
"Cái này gọi là lừa bịp sao? Nó coi là lừa gạt à? Gọi sao? Đấy gọi là gì? Đây gọi là để biện pháp tránh nguy hiểm khẩn cấp đó!"
Hoàng Kỳ Bân hơi ngạc nhiên trước những gì hắn nói và cảm thấy rằng câu cuối hình như cũng có lý.
"Khó trách hắn có thể trở thành ở ngoài vòng pháp luật khi bị mẹ hắn truy nã khắp cả nước. Trương Tam là thầy của hắn..." Hoàng Kỳ Bân lẩm bẩm trong lòng.
Đúng như anh ta nghĩ, Hoắc Đa đã dẫn người của mình đến, một đám đặc vụ tay cầm súng xếp thành hàng, bao vây Tề Đẳng Nhàn và những người khác ở giữa.
Sắc mặt Hoắc Đa hơi khó coi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hắn thật sự không muốn đụng phải tổ chức, bởi vì một khi dính vào tổ chức thì sẽ khá rắc rối, nếu làm không tốt lại phải mở rộng phạm vi.
Ông chủ Quan thoáng cái nhào ra và nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc, hôm nay anh Lương đến chỗ chúng tôi chi tiêu như bình thường, kết quả, gặp phải hai kẻ này bắt nạt các kỹ sư trong quán nước của chúng tôi, họ nhất định yêu cầu các kỹ sư của chúng tôi cung cấp cho họ dịch vụ phi pháp!"
"Anh Lương nhìn không nổi nên đi lên nói hai câu, cánh cáo bọn họ một chút."
“Sau đó, hai người này ngay lập tức đi tới và ra tay đánh trực tiếp anh Lương!”
"Ngài nhìn, bây giờ anh Lương vẫn nằm dưới đất, bị bọn chúng họ uy hiếp bắt làm con tin! Nói là tôi không bồi thường mấy trăm triệu thì không buông tha cho anh ấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói với Hoàng Kỳ Bân: “Nhìn thấy không? Đây mới gọi là nói dối! Tôi đấy là đang tránh trường hợp khẩn cấp.”
Sau khi Hoàng Kỳ Bân nghe những cái lí do thoái thác của ông chủ Quan, kinh ngạc, lắc đầu bất lực.
Hoắc Đa nghe ông chủ Quan nói cũng mí mắt giật giật, đương nhiên hắn ta biết lời nói đó có bao phần lừa bịp, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thật sao? Người nào lại có lá gan lớn như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Cảnh sát trưởng Hoắc, lời của ông ta không có câu nào là thật, rõ ràng là họ muốn ra tay trước, chúng tôi mới là phòng vệ chính đáng thôi. Người anh em tôi còn bị tên họ Quan tát hai cái vêu mồm, bây giờ đầu vẫn còn ong ong!”
Hoắc Đa nghe thấy khẩu khí của hắn, bỗng cau mày nói: "Cậu không phải là người địa phương sao?"
Tề Đẳng Nhàn hơi gật đầu.
Hoắc Đa vung tay lên, nói: “Bắt lại trước, về đồn rồi nói sau.”
Tề Đẳng Nhàn vui tươi hớn hở, giơ cả hai tay ra.
Phản ứng của Hoàng Kỳ Bân bị chậm nửa nhịp, chậm rãi đưa hai tay ra.
“Chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu!” Lương Kiêu cười gằn nói, cuối cùng từ dưới đất bò dậy.
Người bên Lương Tiêu đều cười lạnh, từng người một xắn tay áo lên, như thể đã xử đẹp hai người kia.
Ngay khi Hoắc Đa định xoay người, hắn ta thấy Hoàng Kỳ Bân ngẩng đầu lên, cả người như bị sét đánh đứng sững sờ tại chỗ.
Hai đặc vụ muốn tiến lên và còng tay họ, nhưng Hoắc Đa đã kéo họ lại, hắn ta bước tới chỗ Hoàng Kỳ Bân và nói: "Hoàng công tử, cậu không sao chứ?!"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!