“Chặt tay của tao để đổi lấy tiền của Tạ gia? Mày to gan thật đấy!”
Tạ Thiên Tiều nói với giọng tức giận nhưng cũng chỉ là miệng hùm gan sứa mà thôi.
Hắn ta đã mất đi sự ủng hộ của Đồ Phu thì chỉ còn là một miếng thịt trên thớt mà thôi, uy danh của Tạ gia có lớn hơn nữa thì cũng có sao đâu chứ, ở cái nơi như Tam Giác Độc này, cho dù là danh tiếng của ông trời cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Đám người Mỹ thống trị thế giới khi nghe đến ba chữ Tam Giác Độc còn phải lắc đầu.
Sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn, trên mặt Trần Ngư hiện lên một nét cười, cô ấy nói: “Kể ra thì đem cho cá mập ăn thực sự có chút phí phạm của trời, giữ lấy cái mạng của anh ta thì chí ít cũng có thể đổi lấy mấy tỷ từ trong tay của Tạ gia nhỉ!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấy tỷ thì chắc là không được đâu cơ mà khoảng một tỷ thì chắc là được đó.”
Advertisement
Tạ gia cũng đâu phải kẻ ngốc, Tạ Thiên Tiều đã rơi vào trong tay của Trần Ngư rồi, bọn họ bỏ ra một khoản là đã khá lắm rồi, sau đó có lẽ sẽ không chịu móc tiền ra nữa.
“Các người dám à! Các người lấy mạng của tôi để uy hiếp Tạ gia đồng nghĩa với việc móc nối bản thân mình với hành vi khủng bố đó...” Tạ Thiên Tiều không nhịn được mà lùi về sau một bước.
Lúc này, Đồ Phu ở trên tầng hai lại cầm khẩu AK lên, nhắm chuẩn vào tay phải của Tạ Thiên Tiều và bóp cò cạch một tiếng.
“Pằng!”
Sau khi một tiếng súng vang lên, viên đạn cỡ nòng 7,62 mm mang theo động năng mạnh mẽ lao đến, tay phải của Tạ Thiên Tiều đứt lìa khỏi cẳng tay, một bàn tay cứ thế mà bay lên...
“A!!!”
Trong miệng Tạ Thiên Tiều phát ra một tiếng kêu thảm thiết như con lợn bị chọc tiết vậy, hắn ta ngã phịch ra đất và liên tục lăn lộn.
Trong lòng hắn ta vô cùng sợ hãi và vô cùng hối hận, bản thân mình đường đường là cậu ấm của Tạ gia, tại sao lại cứ phải đến cái nơi rách nát như Quang Dương để lao mình vào nguy hiểm chứ?
Trong lòng Trần Ngư âm thầm cười khẩy: “Chắc là cái tên mập này sợ Tề Đẳng Nhàn không vui vì chuyện trước đây anh ta đã phản bội, sợ hắn sẽ nghi ngờ anh ta nên mới chủ động bắn gãy tay Tạ Thiên Tiều để thể hiện lòng trung thành đây mà! Với sức mạnh của Tạ gia, nếu như anh ta không ôm chặt cái chân của Tề Đẳng Nhàn thì e rằng sẽ không thể lăn lộn ở Tam Giác Độc nữa đâu.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Tạ Thiên Tiều xảy ra chuyện ở Quang Dương, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Tạ gia cũng sẽ tính đổ lên đầu Đồ Phu.
Dù sao thì Tạ Thiên Tiều cũng là cảm thấy Chu Quang Vinh đã hoàn toàn bàn bạc xong xuôi với Đồ Phu rồi nên mới suy nghĩ đến việc tới đây mà.
Ai mà ngờ được cái tên Đồ Phu lắm mưu nhiều kế này lại bán đứng bọn họ chứ?
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi và nói: “Gửi bàn tay này về Bắc Kinh đi, bảo bọn họ chuyển tiền! Số tài khoản ấy à, cứ dùng cái của tôi là được rồi, dù sao thì thẻ ngân hàng cũng là của ngỗng đầu to, ông ta không sợ Tạ gia tìm đến để gây phiền phức đâu.”
Tất cả tài sản trong nước của Tề Đẳng Nhàn đều đã bị đóng băng rồi, có điều, tài sản của hắn đã được chuyển đi gần hết từ lâu rồi, thứ bị đóng băng chỉ đơn giản là một ít tiền quỹ rải rác mà thôi.
Bên trong hội trường tổ chức bữa tiệc, những doanh nhân địa phương được tập đoàn n Đặc mời đến đều tái mét mặt mày, hai chân mềm nhũn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Đừng hoảng sợ, các người đều là người có tiền, những ai bằng lòng bỏ tiền ra để mua mạng thì sẽ có thể giữ lại được một cái mạng chó của mình. Thế nhưng nếu như các người muốn làm những kẻ keo kiệt thì cứ thẳng tay bắn chết luôn cho rồi!”
Hắn quay đầu nói với Đồ Phu: “Cậu tự xử lý những người này đi, dù sao thì cậu mới là ông lớn của Quang Dương, muốn quản lý Quang Dương như thế nào cũng là việc của cậu.”
Đồ Phu gật đầu một cách nghiêm túc, trong những năm ở trong nhà tù U Đô, anh ta đã bị mài bớt một ít góc cạnh nhưng cũng đã trở nên bình tĩnh và vững vàng hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!