Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Chu Quang Vinh nở nụ cười, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn không hề có hứng thú với phụ nữ, thế nhưng Trần Ngư vừa mới xuất hiện ở trước mắt này lại khiến cho anh ta có cảm giác như mùa xuân đang nảy mầm vậy.  

 

“Chẳng trách cậu Tạ lại muốn có được cô ấy đến như vậy, quả nhiên, bốn chữ quốc sắc thiên hương không phải là thổi phồng!” Chu Quang Vinh thầm nghĩ trong lòng.  

 

“Đồ Phu đã bị mình mua chuộc và bàn bạc xong chuyện hợp tác rồi.”  

  Advertisement

“Có lẽ là cô ấy vẫn ỷ vào việc mình có Đồ Phu làm chỗ dựa nên mới không thèm đặt mình vào trong mắt, cho dù Thượng Quan Kinh Đào đã chết rồi nhưng cô ấy vẫn dám nhận lời mời để đến địa bàn của mình.”  

 

Chu Quang Vinh nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi cười nói: “Vị này chính là giám đốc Tề có đúng không? Trần gia giấu anh kĩ thật đấy, đến lúc quan trọng rồi mới cho lộ diện.”  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Anh Chu khách sáo rồi, tôi chẳng có tài cán gì cả nên mới không được trọng dụng ở Trần gia, lần này cuối cùng cũng bắt được cơ hội tốt rồi.”  

  Advertisement

Trong lúc nói chuyện, hắn để cơ mặt cử động khớp với chuyển động của đôi môi, giảm thiểu sơ hở đến mức thấp nhất để tránh cho Chu Quang Vinh nhìn ra việc hắn đang cải trang.  

 

Chu Quang Vinh phá lên cười, phất tay một cái rồi nói: “Mời hai vị vào chỗ ngồi nhé, bữa tiệc từ thiện sắp sửa bắt đầu rồi đây.”  

 

Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư bèn tìm lấy một chỗ để ngồi xuống.  

 

Trần Ngư hỏi: “Có nhìn ra cái gì chưa?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Xung quanh có rất nhiều người có trang bị vũ trang đang ẩn nấp trong bóng tối, một tốp là lực lượng vũ trang tư nhân của tập đoàn  n Đặc, một tốp là người của Đồ Phu. Nói một câu thật lòng, với tình hình như thế này, cho dù có là tôi thì chắp thêm cánh cũng không thoát nổi!”  

 

Võ công đã ngấm vào máu rồi thì không sợ súng, nhưng nếu nhiều súng thì lại là một câu chuyện khác.  

 

Tất cả những nỗi sợ đều đến từ việc không đủ hỏa lực.  

 

“Gia tộc Thượng Quan bây giờ đã thành rắn mất đầu rồi, nếu như diệt trừ được thêm Chu Quang Vinh nữa thì tập đoàn  n Đặc cũng sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Tạ gia đứng phía sau Chu Quang Vinh cho dù tay có dài hơn nữa thì cũng không dám với tay đến tận đây đâu.” Trần Ngư mỉm cười và nói, cô ấy ghé sát vào trước mặt Tề Đẳng Nhàn và khẽ giọng nói.  

 

Hơi thở như hoa lan, hương thơm phả vào trong mũi, khiến cho con người ta động lòng.  

 

Bữa tiệc từ thiện bắt đầu, tập đoàn  n Đặc lấy ra một số thứ như đồ cổ, bức tranh nổi tiếng, đồ trang sức để bán đấu giá, đồng thời tuyên bố rằng tất cả số tiền thu được sẽ được quyên góp cho Hoa Quốc để hỗ trợ các vùng miền núi nghèo khó.  

 

Nghe đến đây, Tề Đẳng Nhàn cũng không còn bất ngờ về việc tại sao tập đoàn  n Đặc rõ ràng rất khét tiếng nhưng ở trong Hoa Quốc vẫn có rất nhiều người bao che cho bọn họ đến như vậy.  

 

Trần Ngư đấu giá một bức tranh sơn dầu cho có lệ và tiêu tốn mất hơn một triệu đô la Mỹ, ở trong bữa tiệc này, con số đó đã đủ để tiến vào trong top 5 rồi.  

 

Sau khi phiên đấu giá kết thúc, Chu Quang Vinh lên sân khấu thông báo số tiền quyên góp được trong bữa tiệc từ thiện này và cam kết về việc sẽ sử dụng những kênh nào để tiến hành quyên góp.  

 

“Tiếp theo đây, tôi xin mời anh Tạ Thiên Tiều, chủ tịch của quỹ từ thiện Tạ thị, tổ chức đang hợp tác với tập đoàn  n Đặc của chúng tôi! Việc quyên góp lần này sẽ do anh ấy giám sát toàn bộ quá trình.” Chu Quang Vinh cầm micro và trầm giọng nói.  

 

 

Lời này nói ra khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc một phen.  

 

 

Tạ Thiên Tiều? Đó chẳng phải là thiếu gia của Tạ gia ở Bắc Kinh hay sao?  

 

 

Quỹ từ thiện Tạ thị chính là một trong những sản nghiệp dưới tên Tạ gia, chuyên môn làm một vài dự án từ thiện và rất nổi tiếng trên khắp Hoa Quốc.  

 

 

“Thì ra người đứng sau anh Chu chính là Tạ gia ở Bắc Kinh à! Chẳng trách chỉ trong vòng vài năm mà tập đoàn  n Đặc lại lớn mạnh đến như thế, thì ra là có nguồn tài nguyên khổng lồ này.”  

 

 

“Én xưa nhà Tạ, nhà Vương; Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia! Hai nhà Vương, Tạ ở Bắc Kinh đều là ông trùm, Tạ gia thế mà lại là người đứng sau tập đoàn  Ân Đặc!”   

 

 

Trần Ngư nghe thấy người được mời ra lại là Tạ Thiên Tiều thì cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. 

Advertisement
';
Advertisement