Thính lực của Tề Đẳng Nhàn rất nhạy bén, huống chi là trong môi trường yên tĩnh vào ban đêm.
Hắn chợt nghe được tiếng tim đập dồn dập của Trần Ngư, tốc độ máu chảy nhanh, nói: "Cô đang nói dối, tôi nghe được tiếng tim đập nhanh của cô."
Trần Ngư cười nói: "Cũng giống như khi anh nhìn tôi thôi! Anh cho là chỉ có đàn ông mới thích nhìn phụ nữ xinh sao? Phụ nữ không thích nhìn trai đẹp à?
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này, hắn vừa lòng gật đầu, nói: "Cuối cùng cô cũng thừa nhận tôi đẹp trai, tôi rất hài lòng!"
Trần Ngư nói: "Anh là người đầu tiên khiến tôi cảm phục, còn là người đàn ông khiến tôi khâm phục, khí phách của anh không ai trên thế giới này có thể so sánh được."
Tề Đẳng Nhàn cảm giác cái mũi của mình đã vểnh lên tận trời xanh, được Trần Ngư khen ngợi, quả thật còn hưng phấn hơn được Ngọc Tiểu Long khen ngợi vài phần.
Trần Ngư vừa nói vừa khe khẽ ngọ nguậy ngón chân, ngón chân trong suốt như pha lê tựa như vỏ sò bện, nhìn cũng rất vui tai vui mắt.
"Cô cũng là người phụ nữ khiến mọi người phải lòng chỉ bằng vẻ ngoài của mình." Tề Đẳng Nhàn cũng có qua có lại nói sự thật. Sau đó, con ngươi trong bóng đêm của hắn chuyển sang màu xanh lục, không chút che giấu đánh giá hai gò má non mịn còn mang theo bọt nước của Trần Ngư.
Trần Ngư bước đi: "Anh khen tôi, tôi sẽ không lấy súng để dưới gối anh!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Công phu không sợ súng... Từ lâu tôi đã không sợ bị súng chĩa vào, cô cố gắng bao nhiêu cũng vô ích."
Trần Ngư mím môi cười nhẹ, khuôn mặt mang mầm tai họa mang theo một tia trêu tức, nói: “Anh muốn ăn một bát cơm tù lớn không!"
Nói xong, cô ấy đứng dậy, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Sayonara(*)!"
(*): Tiếng Nhật, có nghĩa là 'tạm biệt'
"Vì sao không nói là orge-on-baby?!" Tề Đẳng Nhàn có chút khó chịu nói.
Khóe miệng Trần Ngư hơi nhếch lên, cởi khăn lông, vẻ mặt kiêu ngạo rời đi.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân sắp xong đời, tối hôm nay sợ là cả đêm không ngủ, nói không chừng còn bị yêu tinh này buộc phải dùng kỹ thuật tay mà hắn đã từ bỏ bấy lâu nay.
Hắn lao thẳng xuống nước, sau đó nằm thẳng trên bể bơi, cả người ngâm trong nước lạnh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, để tránh bản thân không nhịn được xúc động mà đi khiêu chiến kỹ thuật bắn súng với Trần Ngư.
Trần Ngư ở lầu hai lặng lẽ nhìn thoáng qua, không nhịn được cười hì hì, kiêu ngạo nghĩ: "Thiên hạ đệ nhất cao thủ thì thế nào, vẫn bị bắt chẹt như thường!"
Tới rạng sáng, thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ giảm xuống không ít.
Tề Đẳng Nhàn chìm xuống đáy bể bơi, cả người cuộn tròn lại như một đứa trẻ, có cảm giác như ngủ trong bể bơi.
Sáng sớm hôm sau, ba sư phụ Triệu, Tiễn, Tôn đi vào sân sau luyện võ, họ không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang chìm trong bể bơi.
"Tề sư phụ chết đuối sao?!" Triệu sư phụ cực kỳ sợ hãi hỏi.
"Triệu sư phụ, ông thật là thiếu hiểu biết. Kỹ năng của Tề sư phụ còn có thể bơi đứng bằng đầu gối, sao có thể bị chết đuối chứ? Cậu ta đang luyện thở thánh thai." Tôn sư phụ hiểu biết sâu rộng nói.
Ba tôn sư ở Hoa Kỳ lang bạt, sau một lúc thương lượng, cuối cùng đem sức lực phục vụ Tề Đẳng Nhàn.
Triệu sư phụ phục hồi tinh thần, líu lưỡi nói: "Không nghĩ tới còn có phương pháp luyện võ này, thật là hiếm thấy!"
Tiễn sư phụ nói: "Thở thánh thai là phương pháp của Đạo gia, giữ vẹn sinh khí, có phải là giống một đứa trẻ không? Mọi người nhìn xem cậu ta cuộn tròn người lại, thật giống như thai nhi được ngâm trong nước ối trong bụng mẹ."
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!