“Vừa rồi Đan Liệt của tập đoàn n Đặc có lại đây truyền lời nói là nếu tiểu thư muốn giải quyết chuyện này thì xin mời ngày mai hãy đến tập đoàn n Đặc tham gia yến hội từ thiện do Chu Quang Vinh tổ chức….”
Trần Ngư nghe thấy tin tức được cấp dưới báo lên thì lông mày hơi nhíu lại, cười lạnh một tiếng.
Đồ Tể cười cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Ngài xem, đây không phải là chưa kịp nói xong thì đã đến rồi sao? Chu Quang Vinh lấy đá thô áp chế, bày ra Hồng Môn Yến muốn đánh gục Trần tiểu thư.”
Advertisement
Trần Ngư cười lạnh nói: “Nếu không phải ông chơi trò mập mờ với bọn họ thì liệu ông ta có gan để lực lượng vũ trang địa phương giam giữ đá thô của tôi không?!”
Đồ Tể ngượng ngùng cười cười: “Trần tiểu thư, thuộc hạ của tôi cũng phải rơi vào mấy vạn người, bọn họ cũng phải ăn cơm chứ!”
“Chu Quang Vinh cũng chu cấp không ít đâu, hơn nữa điều kiện còn tốt như vậy nữa.”
Advertisement
“Chỉ là trái tim của tôi vĩnh viễn hướng về phía Nhị đương gia, mà cô trong tương lai khẳng định sẽ là vợ cả của Nhị đương gia của tôi, làm sao tôi dám phản bội ngài được?”
“Tôi đây chẳng qua chỉ là học tập tấm gương tốt Nhị đương gia mà thôi, cầm tiền nhưng không làm việc, sau đó còn trở tay báo cáo lại tất cả mà!”
Khóe miệng trần cá giật giật, cái gì mà vợ cả chứ? Cái gì gọi là trái tim một lòng hướng về? Rõ ràng chính là trong lòng có quỷ, chẳng qua là hôm nay sau khi thử xong giá trị vũ lực của Tề Đẳng Nhàn thì có chút sợ nên mới không dám phản bội thì có!
Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa sờ sờ cái đầu chó của Đồ Tể, nói: “Mấy cái đó ông học tập nhanh thật đấy nhỉ!”
Đồ Tể bị hắn sờ tới mức da đầu tê dại, nói: “Nhị đương gia là thần tượng của tôi, nên tôi nhất định phải noi gương cho tốt rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt đáp: “Dù sao ông cũng ở trong nhà tù U Đô trải qua mười năm rồi, những việc này tôi không so đo với ông nữa. Võ trang noi đó ông nhanh chóng diệt gọn cho tôi, lấy tất cả đá thô về đây! Yến hội từ thiện ngày mai của Chu Quang Vinh chúng tôi sẽ tham gia, hy vọng ông sẽ không động thêm bất cứ tư tâm biến thái nào khác.”
Đồ Tể nói: “Nhị đương gia yên tâm, ngày mai chính là ngày chết của Chu Quang Vinh này ạ!”
Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay để Đồ Tể nhanh chóng cút đi chạy lấy người.
Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Người này khiến tôi rất không yên tâm!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Vậy thì cô có thể làm được gì? Hiện tại đánh ngã ông ta, sau đó để Khải Hoàn dẫn theo mấy vạn người vũ trang đầy đủ tới tìm chúng ta báo thù sao?”
Trần Ngư nhíu mày nói: “Nếu không phải anh tự chủ trương thả hổ về rừng thì làm sao sẽ sinh ra mấy chuyện như này? Ở địa phương như Độc Tam Giác này vẫn luôn là người ăn người, không có cái gì gọi là trung tâm* cả!”
*ý là lòng trung thành
“Hơn nữa, hổ dù đắt nhưng vẫn không bằng được bầy sói, cho dù anh có lợi hại đi nữa thì chỉ cần ông ta mang tin tức anh đang ở Nam Dương thả ra ngoài, địch nhân sẽ giống như ong vò vẽ lập tức che trời lấp đất tiến tới tìm anh.”
“Đến lúc đó anh cũng sẽ không rảnh rút ra một tay để đối phó với ông ta được.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đồ Tể là một người thông minh, hiện tại tôi lợi hại cỡ nào ông ta biết rất rõ. Ông ta muốn phản bội tôi, trừ khi ngày mai tôi tàn phế hoặc là cha tôi chết. Nếu không ông ta chỉ có thể vĩnh viễn đứng về phía bên này của tôi!”
Trần Ngư bất đắc dĩ nói: “Sớm biết sự tình sẽ phức tạp đến mức như này thì nói như nào đi nữa tôi cũng sẽ không tới Quang Dương làm gì! Hiện tại gia tộc Rothschild có nguy cơ trở thành địch nhân của Trần gia, lại có một quả bom hẹn giờ là Đồ Tể, thật đúng là không bằng cứ để mặc cho Trần Tiên Hà ở bên này làm kẻ phản bội cũng được.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô hối hận vì đã giúp tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!