Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

Khải Hoàn hét thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài, văng lên cao hai mét rồi bay ra xa khoảng bảy tám mét rồi phịch một tiếng ngã trên mặt đất, còn lăn liên tục vài vòng. 

“Đáng chết, báo thù cho tướng quân!” 

Một chiến sĩ rống giận nâng súng lên, mấy chiến sĩ ở bên cạnh hắn cũng phục hồi tinh thần lại trong nháy mắt. 

Một khẩu súng nâng lên, vừa muốn lên nòng thì thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới trước mặt bọn họ. 

Trong lúc nhất thời hắn ra quyền đánh, chân đá, vai đâm, thân dựa, mông hích... Toàn thân các bộ phận trên dưới đều biến thành vũ khí để hắn công kích đối thủ, một phen khiến AK bay lên rồi rơi xuống mặt đất bên cạnh. 

Lúc này Khải Hoàn mới hồi thần lại ngồi dậy, họ khan liên tục nói: “Dừng tay, Tề sư phó đã hạ thủ lưu tình rồi!” 

Những chiến sĩ còn lại chuẩn bị nâng súng lên đối phó với Tề Đẳng Nhàn lúc này mới dừng tay lại. 

Mạc Khang cũng không khỏi lau đi một phen mồ hôi lạnh, này nếu như thật sự nổ súng sống chết với nhau thì bọn họ nhất định sẽ không có con đường sống. 

“Dụ Khôn tiên sinh, anh đã nhìn thấy rõ rồi chứ?" 

“Ơ....người đâu rồi?” 

Mạc Khang vừa quay đầu đã phát hiện không thấy Dụ Khôn đâu cả, sắc mặt lúc này tức khắc biến đổi. 

Hôm nay anh ta hẹn gặp mặt với Trần Ngư, còn gọi cả Dụ Khôn tới tự nhiên là có tính toán của chính mình. 

nếu Trần Ngư có thể giúp anh ta giải quyết được khốn cảnh trước mắt thì hợp tác với Trần Ngư không sao cả; nhưng nếu Trần Ngư không 

làm được thì sẽ tiếp tục hợp tác với Trần Tiên Hà, Dụ Khôn mang theo tin tức về cũng không sao. 

“Không cần nóng nảy, tôi đi giết chết ông ta." Tề Đằng Nhàn quay đầu nhàn nhạt nói với Mạc Khang. 

Nói xong lời này, bước chân hắn động một chút, cột sống run lên, thân hình tựa như một con du long, tạch tạch tạch vài cái đã từ trong đám người xông ra ngoài. 

Mạc Khang sốt ruột nói: “Cậu đuổi theo ông ta bằng cách nào được? Trên người ông ta cũng không có GPS định vị!” 

Thanh âm của Tề Đằng Nhàn từ xa xa truyền về: “Tôi muốn giết ông ta thì ông ta có chạy tới chân trời góc bể cũng không trốn thoát được. 

“Tướng quân Khải Hoàn, mời ông chuẩn bị tốt rượu ngon, một chốc nữa tôi muốn uống!” 

Khải Hoàn cũng là một hào kiệt đã đánh cuộc thì phải chịu thua, gật gật đầu nói: “Được, tôi đây sẽ chuẩn bị rượu ngon thật tốt, chờ cậu quay đầu trở về nhắm rượu!” 

Sau khi Tề Đằng Nhàn đuổi theo ra khỏi quân doanh thì bước chân căn bản không ngừng, tốc độ truy kích cực kỳ nhanh, hơn nữa lộ tuyết sở hành đúng là con đường lúc trước Dụ Khôn chạy trốn. 

Giác quan thứ sáu của hắn phát tán cường đại, có một loại dự cảm vận mệnh chủ định, loại cảm giác này tập trung vào Dụ Khôn đang ở giữa rừng núi đi vội. 

Dụ Khôn chạy được mười mấy kilomet rồi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Mình chạy vào núi sâu rừng già, trừ khi dẫn theo quân khuyển tới truy kích, còn không thì đừng mong tìm thấy mình. Chỉ là cho dù có dùng tới quân khuyển thì tốc độ lùng bắt cũng quá chậm, căn bản không thể theo kịp được sức của đôi bàn chân mình 

Trên mặt ông ta hiện lên một tia đắc ý, sau đó lại lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới ở bên người của Trần đại tiểu thư này lại có một đại cao thủ như vậy, hơn nữa quả nhiên là tà tâm của cô ta không chết, thế mà dám tiếp xúc ngầm với Mạc Khang!” 

Dụ Khôn thở hổn hển một hơi, cảm thấy chính mình đã an toàn rồi thì cước bộ cũng chậm đi một chút. 

Ông ta lại đi tiếp được khoảng một kilomet nữa thì bước chân đột ngột dừng lại, cả người ngốc lăng tại chỗ. 

Bởi vì, ở trên thân cây đại thụ phía trước kia chính là Tề Đằng Nhàn đang nhàn nhã ngồi chờ. 

Hai chân Tề Đảng Nhàn lắc lư qua lại, cười nói: “Tôi chờ ông lâu lắm rồi, sao ông lại đi chậm như vậy chứ?!” 

“Đáng chết....Rốt cuộc thì mày là ai?” Dụ Khôn sởn tóc gáy, cảm giác được một ít không thích hợp. 

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mình, xương cốt di động, khí huyết dịch chuyển, sau một lát lộ ra bộ mặt thật của mình. 

Sau khi nhìn thấy gương mặt này, Dụ Khôn tức khắc cả kinh nói: “Mày là Tề Đẳng Nhàn? Là người phản quốc đã giết chết Tạ Cuồng Long!” 

Tề Đẳng Nhàn nhảy từ trên cây xuống, bình tĩnh nói: “Được rồi, hiện tại tôi sẽ cho ông biết, cao thủ như tôi đây rốt cuộc so với ông cao hơn ở điểm nào?” 

Dụ Khôn không nói hai lời quay đầu lập tức chạy! 

Nhưng ông ta mới vừa chạy được hai ba bước đã cảm giác được sau gáy truyền tới cảm giác lạnh căm! 

Trong lòng ông ta chỉ có khiếp sợ, tốc độ thân pháp của Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc đã tới cảnh giới khủng bố như nào rồi? Chính mình vừa mới chạy được ba bước mà hắn đã đuổi kịp sát phía sau mình rồi sao?! 

Dụ Khôn chỉ có thể đột nhiên xoay người tiếp một chiêu “Diêu thân mã”, theo đó đánh ra ngoài một quyền pháp ngăn cản bàn tay to đang chộp tới của Tề Đảng Nhàn.  

Advertisement
';
Advertisement