Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 

 Khi nói chuyện, tay của Cha Si giấu ở đằng sau ra hiệu cho thủ hạ một cái thủ thế, ý tứ chính là để cho bọn họ nhanh chóng chạy đi gọi thêm người.  

 

“Bí phương Mật Tông yoga chính là tu hành một năng lượng sống, luồng năng lượng này ở trong giới võ học của Hoa quốc mấy người được gọi là khí huyết…. Thuật yoga này coi trọng hệ thống ba chiều thân, tâm, linh của cơ thể.” Cha Si ngòi ở dưới đất, cũng không dám dài dòng mà trực tiếp nói cho Tề Đẳng Nhàn phương pháp tu hành của Mật Tông yoga.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nghe rất nghiêm túc, thường thường còn hơi gật đầu một cái.  

 

 

Âu Mặc lại ngay lúc này thình lình cắt ngang lời nói: “Anh đánh tàn phế cao thủ số một của tập đoàn Vạn Thịnh rồi mà vẫn còn tâm tình ở chỗ này nghe người ta kể chuyện xưa được hả? Ha hả, thật sự cho rằng chính mình có chín cái mạng thật sao?”  

 

 

Nhìn qua có vẻ như cô ta đang châm chọc mỉa mai nhưng trên thực tế chính là đang nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn mau chóng nhanh chân chạy trốn đi.  

 

 

“Sợ cái gì?”  

 

 

“Một mình tôi như năm tia chớp xuất thần nhập hóa, một tay tiếp hoá phát, ai tới cũng đều sẽ bị tôi đánh tới mức phải kêu cha gọi mẹ!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn ha hả cười, quay đầu nhìn về phía Cha Si nói: “Đừng ngừng, tiếp tục!”  

 

 

Trần Ngư ở một bên nghe thấy thì buồn cười, cảm thấy hắn đừng nên ở đây luyện võ công cái gì nữa, trực tiếp chuyển nghề đi làm ca sĩ hát thì hơn.  

 

 

Đương lúc Cha Si nói cho Tề Đẳng Nhàn nghe tâm pháp của Mật Tông được khoảng tám phần thì bỗng có một số lượng lớn người tiến vào, trong tay mỗi người đều cầm theo một khẩu AK.  

 

 

Trong nháy mắt Cha Si ngậm miệng lại không nói tiếp nữa.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn hơi nhướng hai mắt của mình nói: “Không muốn sống nữa?”  

 

 

Cha Si cười lạnh nói: “Nhìn thử sau lưng cậu xem có bao nhiêu khẩu súng chỉ vào mình đi đã! Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng là có thể trực tiếp biến cậu thành cái sàng, dù võ công có cao đến đâu đi nữa thì cũng không thể né được nhiều đạn như vậy đi?”  

 

 

u Mặc cũng hướng ánh mắt thương hại nhìn Tề Đẳng Nhàn, tên này quá ngông cuồng, có thể nói là không biết sống chết.  

 

 

Võ công cao thì như thế nào? Có thể đánh đúng là có thể đánh, nhưng liệu có thể đánh thắng được nhiều súng như vậy sao?  

 

 

Đừng nói là ở Quang Dương này, cho dù là toàn bộ khu vực Tam Giác Độc có thể nói là ai có nhiều súng thì người đó là chính là vua!  

 

 

“Thật ra tôi nghe cũng được kha khá rồi, còn lại dù anh không nói thì tôi cũng có thể đoán được tám chín phần mười.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

 

 

“Cho nên?” Cha Si cười lạnh nói: “Có phải cậu nên quỳ xuống cầu xin tôi không? Để tôi cho cậu thêm một cơ hội đưa cậu và mấy cái cậu đoán được lên đường?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ra một quyền như tia chớp bổ thẳng xuống yết hầu của Cha Si!  

 

 

Cha Si đột nhiên không kịp phòng ngừa, căn bản không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ ra tay với mình, hơn nữa còn dám ra tay với chính mình!  

 

 

Toàn bộ phần mềm của yết hầu của anh ta bị đánh nát, hợp với khớp xương cổ cũng dập nát theo, cả cái đầu vô lực rũ xuống dưới.  

 

 

“Sao mà hắn dám….” Trong đầu Cha Si lập loè lên một ý niệm như vậy, trong nội tâm khỏi nói có biết bao nhiêu hối hận.  

 

 

u Mặc đứng xem một bên cũng ngây người, cô ta cũng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn dám ở thời khắc mấu chốt như này ra tay giết chết Cha Si!  

 

 

“Con mẹ nó tất cả cấm nhúc nhích!”  

 

 

Thời điểm tất cả tay súng đều đang bất an thì một đạo thanh âm rống giận vang lên.  

 

 

Aleksandrovich bước nhanh tới, nịnh nọt cười với Tề Đẳng Nhàn: “Tề tiên sinh, sao lại thế này? Người này đui mù ngu xuẩn đắc tội ngài sao?”  

 

 

Cha Si còn chưa chết hẳn nghe thấy lời này thì hai mắt hoàn toàn nhắm lại, trong lòng ngoại trừ không cam lòng thì cũng chỉ còn lại hối hận.  

u Mặc nhìn thấy Aleksandrovich cung kính như vậy với Tề Đẳng Nhàn thì đôi mắt trừng to tới mức tròng mắt cũng suýt chút nữa rơi ra ngoài….  

 

 

Ai mà không biết tổng giám đốc Aleksandrovich của tập đoàn Vạn Thịnh là nhân vật tàn nhẫn có tiếng chứ? Động một chút là muốn mang người ném xuống cho cá sấu ăn.  

 

 

“Vốn dĩ là muốn tha cho anh ta một cái mạng chó nhưng do chính anh ta không biết thức thời.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ bả vai của Aleksandrovich, cười tủm tỉm đáp.  

 

 

“Không có gì, chỉ là một con chó mà thôi, chết thì chết, cùng lắm là lại tốn tiền tuyển một người khác là được!” Aleksandrovich ha ha cười, không thèm quan tâm nói.  

 

 

Đều là người tập võ, Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này thì trong lòng khó tránh khỏi có hơi thương hại đối với Cha Si, một thân công phu cao như vậy lại bị người xem thành một con chó, thật là bi ai a!   

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement