Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (FULL)

 Đường đường là gia chủ của Tiết gia, một trong tam đại gia tộc tại Thượng Hải, vậy mà lúc nói chuyện với ông ta, cư nhiên có người phụ nữ dám xen mồm vào?  

 

 

Sau khi Tiết Chân nghe thấy giọng nói đó, lập tức rùng mình, sau đó đứng dậy nói với Giang Sơn Hải: “Giang tiên sinh, Tiết gia chúng tôi tất nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ ông thượng vị, ông có thể yên tâm!”  

 

Giang Sơn Hải trực tiếp đắc ý mà phá lên cười, đồng thời, trong lòng cũng càng thêm tò mò, tiếng của người phụ nữ phát ra từ trên lầu hai kia là giọng của ai?  

 

Chưa kịp nghĩ nhiều, người phụ nữ trên lầu hai đã đi ra.  

 

Người phụ nữ này có dáng người trung bình, bộ dáng tuổi trẻ, trên người mặc một bộ đồ thể dục phổ thông màu trắng của hãng Nike, dưới chân là một đôi giày thể thao, tóc dài buộc đuôi ngựa sau đầu.  

  Advertisement

“Nhìn mặt có chút trẻ, có lẽ tầm 25-26? Mà cô ta có thể làm chủ Tiết gia sao?” Giang Sơn Hải kinh ngạc.  

 

Người phụ nữ liếc mắt nhìn Giang Sơn Hải một cái, nhàn nhạt nói: “Giang tiên sinh, Tiết gia sẽ toàn lực duy trì giúp ông thượng vị, ông yên tâm.”  

 

Giang Sơn Hải chắp tay, nói: “Cảm ơn, không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào?”  

 

Người phụ nữ lại vẫy tay, nói: “Giang tiên sinh không cần hỏi nhiều, xin mời trở về!”  

  Advertisement

“Được được được, Giang mỗ về trước đây, đợi sau khi thượng vị, sẽ đến chào hỏi tiểu thư, mời tiểu thư một bữa cơm!” Giang Sơn Hải chắp tay nói, mang theo thư ký của mình rời khỏi Tiết gia.  

 

Chờ đến khi Giang Sơn Hải đi rồi, Tiết Chân lúc này mới quay đầu nói với người phụ nữ, anh ta hỏi: “Kiều tiểu thư, vì sao phải đồng ý ủng hộ ông ta? Ông ta và Tề tiên sinh, đang đối địch với nhau mà.”  

 

Người được xưng là “Kiều tiểu thư” kia, đương nhiên chính là Kiều Thu Mộng!  

 

Kiều Thu Mộng bình tĩnh mà mỉm cười, nói: “Ngọc tủy trong tay ông ta là giả, Tề Đẳng Nhàn đang bẫy ông ta. Anh xem ông ta hiện tại có bao nhiêu đắc ý, đến lúc đó sẽ chết thảm biết bao nhiêu!”  

 

Tiết Chân ngạc nhiên, không nghĩ tới khối ngọc tủy trong tay Giang Sơn Hải vậy mà là hàng giả, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng không đứng ra chọc thủng, vẫn luôn mặc kệ ông ta giả danh lừa bịp……  

 

“Thượng Hải càng ngày càng sóng gia, Tiết gia, cũng nên phân rõ giới hạn với Vĩnh Dạ Quân đi thôi.” Kiều Thu Mộng nghiêm túc mà nói với Tiết Chân.  

 

“Ách…… Kiều tiểu thư, Tiết gia chúng tôi có thể quật khởi, hoàn toàn là nhờ có Vĩnh Dạ Quân toàn lực trợ giúp. Hơn nữa, bản thân Tiết Chân tôi cũng là người của Vĩnh Dạ Quân, vì sao phải làm như vậy?” Tiết Chân sửng sốt, khiếp sợ hỏi.  

 

Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Đây chủ ý của sư phụ tôi, lần này rất có thể ông ta sẽ bị khiển trách. Tiết gia nhất định phải vạch ra ranh giới rõ ràng với Vĩnh Dạ Quân, nếu không đến lúc đó nhất định sẽ bị trừng phạt lây!!”  

 

Tiết Chân hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Quân vương muốn trừng phạt sao? Chuyện này…… Sao lại thế này.”  

 

Kiều Thu Mộng mím miệng, nói: “Tôi cũng không biết, lần này quân Vĩnh Dạ có lẽ sẽ đứng về phía đối diện đại cục. Tiết gia và quân Vĩnh Dạ nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ!!”  

 

“Chú Tiết, từ hôm nay trở đi, chú nhất định phải cố gắng phủi sạch quan hệ với Vĩnh Dạ Quân đi.”  

 

“Nên xử lý thế nào thì xử lý, bất luận cái gì cũng phải hủy hết mọi thứ có thể khiến Vĩnh Dạ Quân làm liên lụy Tiết gia!”  

 

Khoé miệng Tiết Chân run lên hai cái, một lúc lâu sau, thở dài, nói: “Tôi biết rồi!”  

 

“Nhưng……”  

 

“Tiết Chân tôi vĩnh viễn đều tự hào vì tôi là người của Vĩnh Dạ Quân.”  

 

“Nếu tiểu thư và quân vương về sau có việc gì cần đến Tiết gia, Tiết gia chúng tôi, nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ!”  

 

Tiết gia có thể trở thành một trong tam đại gia tộc tại Thượng Hải, là được một tay Sở Vô Đạo nâng đỡ, hơn nữa gia chủ Tiết Chân, năm đó là người của Vĩnh Dạ Quân, là cấp dưới thuộc tổ tư vấn của Sở Vô Đạo.  

 

Kiều Thu Mộng chậm rãi nói: “Mênh mông một dải giang hà, anh hùng lỡ vận biết là về đâu…… Vĩnh Dạ Quân, đến thời kỳ hạ màn rồi.”  

 

Lúc cô ta nói ra những lời này, bên trong ngữ khí khó nén được bi thương.  

 

Tiết Chân biết Sở Vô Đạo là người như thế nào, ông ấy đã chịu trọng thương, nhưng lúc này đây, nhưng lần này xem ra ông ấy lại từ sông hồ đi ra, sẽ bày ra một khúc thiên nga hùng vĩ để đời!  

 

Người này đã một tay sáng lập Vĩnh Dạ Quân, người đàn ông đã bảo hộ trật tự thế giới ngầm của Hoa Quốc, cuối cùng cũng đến thời kỳ hạ màn rồi.  

 

“Chuyện sau khi ủng hộ Giang Sơn Hải nên làm như thế nào, không cần tôi nhắc nhở chú đâu nhỉ? Chú Tiết, chú là người thông minh, hẳn là có thể hiểu được.” Kiều Thu Mộng nói.  

“Đúng vậy, Kiều tiểu thư.” Tiết Chân hơi cúi đầu tới.  

 

 

Kiều Thu Mộng gật đầu, nói: "Thượng Hải, sắp tới sẽ vì mâu thuẫn mà chia làm hai phe. Tiết gia, nhất định phải hành sự cẩn thận …… Dựa vào sự hiểu biết của chú Tiết, tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.”  

 

 

Nói xong lời này, Kiều Thu Mộng đi ra.  

 

 

Bên ngoài đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.  

 

 

Một tia ánh nắng mặt trời chiếu xuống, chiếc nhẫn hình con rắn được chiết xạ ra ánh sáng trên ngón tay trỏ.  

 

 

“Quân vương ngay cả nhẫn cũng giao cho cô ấy sao……” Tiết Chân lẩm bẩm nói.  

 

 

Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Kiều Thu Mộng đi lên một chiếc xe, trên ghế sau của chiếc sẽ, có một hình bóng làm anh ta cảm giác vô cùng quen thuộc.   

Advertisement
';
Advertisement