“Không không không, anh lầm rồi, đây không phải địa bàn của anh, bởi vì nơi đây vẫn là vùng biển của Trung Quốc.” Ngọc Tiểu Long lại giơ một ngón tay lên, lắc qua lắc lại, bình tĩnh nói.
Viên Thăng Lộc cười lạnh nói: “Vùng biển của Trung Quốc thì sao? Đây đang trên thuyền của tôi, ở trên thuyền của tôi, tôi chính là đại ca.”
“Nổ súng, mau bắn chết hai tên này!”
Hắn ta ra lệnh, nhưng bọn thủ hạ không ai dám bắn.
Danh tiếng của Ngọc Tiểu Long thật sự quá đáng sợ.
Viên Thăng Lộc tức giận nói: “Chúng mày có biết chúng ta đang làm ăn như nào không? Để cô ta sống sót rời khỏi đây, toàn bộ đều sẽ chết, chúng mày còn không nổ súng?”
Ngọc Tiểu Long lại nói: “Giờ bỏ vũ khí xuống còn có cơ hội được khoan hồng. Nếu dám bắn, vậy thì đi nhận cái chết đi.”
Lúc nói những lời này, giọng điệu của cô vô cùng uy nghiêm sự lạnh lùng hiện rõ giữa hai cặp lông mày.
Không chỉ có vậy, cô ấy còn có thể giả vờ thản nhiên nói “Tôi cá là trong súng của mấy người không có viên đạn nào.”
Bọn thủ hạ đang do dự.
Đúng lúc này, có một tiếng động xé trời.
“Vù, Vù, Vù —”
Ba chiếc máy bay chiến đấu xẹt ngang qua bầu trời, sau đó lượn lờ phía trên con tàu, mang theo một áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Người trên tàu sợ đến mức tái mét mặt mày. Súng trong tay cầm lên cũng không nổi.
Càng làm cho họ cảm thấy sợ hãi hơn chính là, phía xa xa xuất hiện ba chiếc chiến hạm!
“Bây giờ, anh còn cho rằng đây là địa bàn của anh sao?” Ngọc Tiểu Long quay đầu nhìn Viên Thăng Lộc, chậm rãi hỏi.
“Ngọc Tiểu Long, cô đúng là con cáo già, muốn chết thì chúng ta cùng nhau chết đi!” Viên Thăng Lộc gáo lên một tiếng, cầm lên một khẩu tiểu liên, chĩa vào Ngọc Tiểu Long bóp cò.
Động tác của hẳn rất nhanh, nhưng động tác của Ngọc Tiểu Long còn nhanh hơn!
Hắn vừa định nhắm vào thì trong chốc lát, cả người Ngọc Tiểu Long đã hạ xuống, giống như một con rắn, nhảy ra ngoài với một tiếng rít lớn!
Mưa đạn rơi trên boong tàu nhưng không một viên nào có thể bắn trúng Ngọc Tiểu Long.
Viên Thăng Lộc mới đánh được một nửa, họng súng đã bị bàn tay Ngọc Tiểu Long nâng lên, toàn bộ đạn đều bị bắn lên trời!
Ngay sau đó, Ngọc Tiểu Long đấm thẳng vào ngực hắn ta, đánh bay cả người hắn lên không trung, lộn ngược ra ngoài, rầm một tiếng, đập vào lan can.
Viên Thăng Lộc cũng là một người tàn nhẫn, hắn ta cắn răng một cái, định nhảy xuống biển chạy trốn.
Nhưng động tác của Ngọc Tiểu Long lại nhanh hơn hắn ta, một bước dài vọt lên, trong nháy mắt leo lên lan can, một tay nắm lấy mắt cá chân của hắn ta.
Ngay sau đó, một chiêu “Thái Cực Đảo Đuổi Hầu” tung ra, kéo chân Viên Thăng Lộc lết vài vòng trên mặt đất, trực tiếp làm gân cốt cả người Viên Thăng Lộc rã rời.
“Thật không dễ dàng động tới anh, tôi đích thân tới đây, anh không cảm thấy vinh hạnh sao?” Ngọc Tiểu Long thả Viên Thăng Lộc xuống, cười lạnh hỏi.
Viên Thăng Lộc ntên quỵ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hắn ta biết lần này mình đã thất bại hoàn toàn!
Những tên côn đồ còn lại trên boong cũng không dám động đậy, dưới ánh mắt uy quyền của Ngọc Tiểu Long, chúng lần lượt buông súng xuống.
“Tư cách Ngọc tướng quân cao hơn tôi, mấy cái này không đáng là gì! Chỉ nhìn thôi cũng có thể hù chết người!” Thấy vậy, Tề Đẳng Nhàn ghen tị.
Tề Đẳng Nhàn chợt nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy Viên Thăng Lộc đang nằm trên mặt đất và lạnh lùng hỏi: “Giang Khuynh Nguyệt đang ở đâu?”
Viên Thăng Lộc nhếch miệng cười nói: “Cô ta đã bị ta cưỡng hiếp rồi, nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại cô ta đang bị một đám người thay nhau cưỡng hiếp rồi?!”
Tề Đẳng Nhàn đập vào mồm một cái, trực tiếp xoay người đi tìm tên đầu sỏ, cười nói: “Anh sẽ không dùng lí do thoái thác như vậy để đối phó tôi chứ?”
Tên đầu sỏ sợ tới mức run rẩy, vội vàng nói: “Không, không... Người như Giang tiểu thư, có dung mạo có thân phận, có thể bán được giá tốt, chúng tôi đã đưa cô ấy vào phòng Vip ở tầng dưới.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, quay đầu liếc Viên Thăng Lộc, cười nói: “Tốt nhất là chưa làm gì cả, nếu không, ngay bây giờ tôi sẽ bóp nát trứng anh luôn!”