Tôn Dĩnh Thục là người đứng đầu nắm quyền điều hành Tài Phiệt Thượng Tinh, là người có lòng dạ ham muốn công danh lợi lộc cao cho nên Tề Đẳng Nhàn rất thích chọc giận cô ta, nhìn thấy bộ dáng cô ta tức đến mức thở hổn hển, hắn liền thấy vui.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Tôn Dĩnh Thục không nhắc đến vũ lực, dễ dàng khơi mào tranh chấp giữa hắn cùng với Taekwondo.
Ngọc Tiểu Long cũng không phải người tùy tiện, xưa nay cực kỳ nghiêm túc, bất luận làm việc hay là nói chuyện đều có chừng mực, hơn nữa sắc mặt lúc nào cũng nặng nề, nên rất ít khi thấy khuôn mặt cô ấy nở nụ cười.
“Ha… Triệu Đồ Long nổ Đồ Long Đao…” Ngọc Tiểu Long cười đến mức bụng có chút đau, cuối cùng là trở lại bình thường, lại bị một câu “Nhẫn tê liệt” của Tề Đẳng Nhàn chọc cô lại ôm bụng cười tiếp.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn cũng là nhịn không được bật cười lên, hơi hơi gật gật đầu, cảm thấy bản thân có thể chọc cười Ngọc Tiểu Long, không thể nghi ngờ gì hơn ngoài việc hắn có cảm giác thành tựu.
Ngọc Tiểu Long khí thế xoa xoa hai gò má của mình, cảm thấy cười như vậy, đúng là hình tượng của mình khi này có chút không phù hợp.
Sau một lát xoa nhẹ, cuối cùng cũng không cười nữa.
“Cảm ơn, đã lâu rồi tôi không cười vui vẻ như vậy.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Võ công cùng tâm tình cũng rất quan trọng, hơn nữa, cô cười lên không phải cũng xinh đẹp sao.” Tề Đẳng Nhàn hai chân mở ra, ngồi ở trên sàn nhà, hai tay để ở sau chống đỡ thân thể, lười biếng mà nói.
Còn lại Ngọc Tiểu Long thì khoanh chân ngồi xuống, nói: "Được, không vui đùa nữa, chúng ta nên nói chuyện chính sự.”
Thấy Tề Đẳng Nhàn muốn nói, Ngọc Tiểu Long liền nhíu mày nói: “Hắn ta không nổ Đồ Long Đao nên anh đừng hỏi!”
“…” Tề Đẳng Nhàn trợn tròn hai mắt xem thường, hắn muốn nói chuyện chính sự kia mà, kết quả lại bị Ngọc Tiểu Long nói như vậy.
Ngọc Tiểu Long nói: “Đây là danh sách chúng ta cần chuẩn bị thanh toán, anh xem thử xem.”
Tề Đẳng Nhàn lười biếng duỗi tay ra lấy, nói: “Không cần xem, tôi xem nhất định sẽ không hài lòng, đa số các người không thèm nghe ý kiến của tôi, nói nhiều cô lại không vui, có cái gì vui đâu đâu?”
Ngọc Tiểu Long ngẩn người, lắc đầu nói: “Mọi việc dù sao cũng phải tiến hành nhanh chóng đi kèm chất lượng, một miếng ăn có thể nào thành một người mập mạp. Chu Nguyên Chương thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, cứng rắn như thế, không giống với việc quản không được mấy con chuột thuộc hạ bên dưới sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cô nói có đạo lý đấy, tôi cũng biết mà.”
Ngọc Tiểu Long trực tiếp cất danh sách đi, Tề Đẳng Nhàn nếu không muốn xem, vậy nhất định sẽ không xem.
“Nói như vậy, cuối cùng thì anh là đang khi không mà ngừng ở giữa trận đấu sống chết, đột phá bình cảnh của mình. Nhung phá cửa cũng cần phải có một cơ hội hoặc là cảm ngộ đúng không?” Ngọc Tiểu Long dời đi đề tài nói chuyện, cô ta đối quyền pháp cảnh giới hiện tại của Tề Đẳng Nhàn sẽ cảm thấy hứng thú hơn.
“ Mục đích của việc tỉ thí đến chết là áp bức thể năng cùng khí quan cực hạn, quan trọng hơn là hiểu được mỗi một lần khi ra quyền.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“Cô cần đi lĩnh hội mỗi một trận tỉ thí, xem từ các trận tỉ thí tìm được thứ có thể làm linh quang của cô chợt lóe chiêu thức cùng với việc cảm nhận được quyền pháp của bản thân.”
“Chú ý tới mấy thứ này sẽ tăng tâm cảnh của cô lên, sau đó sẽ đem lại cho cô vô hạn tiếp cận quyền pháp bên trong thần!”
Tề Đẳng Nhàn vừa nói, một bên này ngưỡng đầu, nói: “Thấy thần, là thấy quyền pháp thần, tinh thần thần, cùng với thân thể thần.”
“Tôi thường xuyên nhìn lên sao trời, không chỗ nào kính sợ, trên thực tế lại có điều kính sợ.”
Ngọc Tiểu Long nghe ra được, những lời này của hắn mang theo chút ý châm chọc, giống như là đang nói cô vì quyền lực mà trở lên khó khăn.
Cái này làm cho cô ta có chút bất mãn.
“Vì thế hãy cho tôi thấy tinh thần.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
“Thân thể thượng thần sao? Cái này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh hội, mỗi một lần vận chuyển khí huyết, khi lực đạo mỗi một quyền đánh ra, mỗi một tư thế khi triển khai. Thật ra đều là ở cùng thân thể thượng thần linh khai thông.”
Ngọc Tiểu Long nghiêm túc mà nghe xong tất cả những gì hắn nói, hỏi: “Hồng Thiên Đô cách cảnh giới như vậy, còn có bao xa?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta đã rất gần kề, chỉ tiếc, vẫn là chết ở trên tay của tôi.”