Tương Phùng Vĩ Vãn

11.

Cá chép tinh bên cạnh hồ sen lo lắng nhảy tới nhảy lui trên lá sen.

“Trường Ninh thượng tiên pháp lực cao cường, ngươi chạy như vậy không sợ Giang Ly bị hắn đánh thừa sống thừa ch/ết sao?”

“Hắn sống mấy ngàn năm rồi, trong lòng hắn tự biết rõ người nào không thể đánh.”

Ta nhàn nhã bóc hạt sen cho vào miệng.

“Hơn nữa, Giang Ly vừa hấp thụ ngàn năm linh khí, chưa chắc đã không phải là đối thủ của hắn.”

Nhìn bộ dáng nhẫn tâm của ta, cá chép tinh ưu sầu thở dài. “Lúc trước ta đã nói Trường Ninh thượng tiên tính tình phong lưu, mà ngươi nhất quyết không nghe, cứ phải đ.â.m đầu vào, hiện giờ chỉ cần hắn không đồng ý, ngươi sẽ không có cách nào thoát được.”

“Tiểu Giang Ly đáng thương, một mảnh si tình với ngươi.”

Cá chép tinh đã hơn sáu vạn tuổi, bởi vì tích trữ cho tu luyện, nên đến giờ vẫn chưa hóa hình người, bình thường sở thích lớn nhất của hắn chính là nghe ngóng chuyện phiếm, cả tứ hải bát hoang này không có chuyện gì là hắn không biết.

 

Ta nhét hạt sen vào miệng hắn, chặn cái miệng đang luyên thuyên của hắn lại. Nhân lúc xung quanh không có người, thấp giọng hỏi: “Nếu có người tuy chỉ mới mấy trăm tuổi, nhưng đạo hạnh đã mấy ngàn năm, như vậy thì lấy m.á.u đầu tim của hắn hẳn là không gây thương tổn nhiều đúng không?”

Hắn ngậm hạt sen không nói ra lời, gấp đến độ tròng mắt gần như rơi ra ngoài. Chờ sau khi nuốt xuống, hắn chỉ vào ta, đau lòng mà hét lớn:

“Giang Ly si tình đối đãi với ngươi như vậy, ngươi lại muốn lấy m.á.u đầu tim của hắn?”

Ta che miệng hắn lại, nói cho hắn nghe kế hoạch của mình. Ở trong hồ sen hơn ba ngàn năm, ta xem như cũng được một tay hắn nuôi lớn, ở tứ hải bát hoang này người ta tín nhiệm nhất chính là hắn.

Cá chép tinh nghe xong, giống như bị Thần Lôi Cửu Thiên đánh trúng, một lúc lâu sau mới lên tiếng.

 

“Trong hàng ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên dám có suy nghĩ này, mặc dù tâm tư của Giang Ly đơn thuần, nhưng cha mẹ hắn cũng không phải là bù nhìn, cho dù Thiên Đế Thiên Hậu muốn hoà ly, cũng không dám nghĩ đến cái này.”

“Nếu Hồ tộc đánh tới cửa, cho dù ta liều mạng cũng không cứu được ngươi đâu.”

Hắn đau khổ, hối hận, “Đáng lẽ ta không nên nói với ngươi cách này.”

Ta không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu bóc hạt sen. Từ nhỏ ta đã là như vậy, làm chuyện gì đều rất kiên định, mặc cho ai nói gì cũng sẽ không thay đổi. Lúc trước khăng khăng muốn gả cho Trường Ninh, bây giờ cũng vậy.

Cá chép tinh biết tính tình của ta, bất đắc dĩ thở dài.

“Yên tâm đi, đừng nói đến ngươi cho hắn dùng đan dược, hấp thụ linh khí ở hồ cực hàn, giúp hắn tăng đạo hạnh lên mấy ngàn năm, cho dù hắn vừa mới sinh ra, lấy m.á.u đầu tim cũng không thể c.h.ế.t được, hắn là vua tương lai của Hồ tộc, không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.”

 

Suy nghĩ một chút, hắn lại nói thêm một câu. “Cùng lắm thì chịu chút tội nghiệt.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, bỏ một đống hạt sen đã bóc sẵn vào trong miệng hắn, vỗ vỗ tay đứng dậy muốn rời đi. Cá chép tinh bèn giữ chặt ta lại, sốt ruột nuốt hạt sen xuống. Hắn nghẹn ngào đến trợn tròn cả mắt. Ta vội vàng nâng hắn uống mấy ngụm nước, lúc này hắn mới có thể nói chuyện.

“Nhưng nhất định là phải chính hắn cam tâm tình nguyện lấy ra mới có ích, tâm tư hắn đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, lỡ như hắn không đồng ý thì làm sao?”

Ta lấy ra một viên đan dược kim quang, đặt lên chóp mũi của hắn. “Chỉ sợ không đến lượt hắn.”

Cá chép tinh hít một hơi sâu, hoảng sợ nhìn ta. “Ngươi điên rồi! Ngươi điên thật rồi!”

“Tiểu Giang Ly đáng thương của ta, trao tấm chân tình sai chỗ rồi!”

12.

Khi ta trở về, Trường Ninh đã rời đi. Bên trong nội điện rất hỗn độn. Giang Ly tội nghiệp đứng ở trước cửa, vừa nhìn thấy ta, hắn lập tức chạy tới túm lấy vạt áo ta, bày ra dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.

Ta đi vào nội điện, tìm một cái ghế ngồi xuống. Giang Ly quỳ một gối trước người ta, ngẩng khuôn mặt bầm tím vì bị đánh lên, trong mắt tràn đầy mong đợi. Ta nhéo má hắn, rồi ném hạt sen vào.

“Trường Ninh đâu?”

Hắn nhăn mặt vì đau đớn, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng lạng, sau khi nuốt hạt sen xuống vội nói: “Hắn bị ta đánh đến hộc máu, mấy thị nữ đỡ hắn với con hồ ly kia đến chỗ Thần dược rồi.”

Khuôn mặt hắn đầy tự hào như muốn nói [mau tới khen ta đi].

Ta vuốt mái tóc hắn, cười khẽ một tiếng, “Ừ, đánh hay lắm, A Ly lợi hại thật!”

“Sẽ có phần thưởng chứ?”

Ta mở lòng bàn tay ra, đưa viên đan dược kim quang đến trước mặt hắn, “Thuốc tăng khoái lạc, muốn uống không?”

Giang Ly gật đầu thật mạnh, “Muốn!”

Lời nói của cá chép tinh bất ngờ vang lên bên tai ta.

[Hồ ly vốn chung tình, trong đó Cửu Vĩ Hồ là loài tộc chung tình nhất.]

[Thế giới này vốn không có tình yêu nào là vô điều kiện cả, nhưng mọi chuyện đều luôn có ngoại lệ, Ngưng Sương, đừng để hắn trở thành một người thứ hai như ngươi.]

Ta rút tay về, nhìn ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Giang Ly, chậm rãi nói: “Ngươi có biết đan dược này ở bên ngoài quý giá đến nhường nào không?”

“Biết.”

“Vậy nếu như ta nói muốn dùng viên đan dược này đổi lấy m/áu đầu tim của ngươi thì sao?”

“Ta đồng ý đổi!”

Không có một chút do dự, hắn đặt một tay lên ngực, trực tiếp lấy ra một giọt m/áu đầu tim.

Còn chưa đợi ta phản ứng, dòng m/áu đỏ rực kia liền xuất hiện trước mắt ta.

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, rõ ràng đang rất đau đớn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Thượng tiên, cho người.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại trong lòng. “Ngươi biết cái này dùng để làm gì không?”

Giang Ly đã đau đến choáng váng, nghe vậy liền lắc đầu.

Ta cúi người ngậm giọt m/áu tươi kia vào miệng, đưa cổ tay tới trước mặt hắn, “Ngươi xem.”

Chỉ nhìn thấy màu sắc dây tơ hồng vốn quấn quanh xương thịt đột nhiên dần nhạt đi, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Đôi mắt Giang Ly loé sáng lên, đột nhiên đứng dậy ôm lấy ta. Còn chưa kịp nói thì cơ thể hắn mềm nhũn, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

13.

Khoảnh khắc dây đỏ biến mất, Trường Ninh chắc chắn sẽ biết. Đợi đến khi hắn trở về, ta đã sớm mang theo Giang Ly đến Hồ tộc.

Hắn không dám đến Hồ tộc giương oai, vì vậy liền chạy tới chỗ Nguyệt Lão làm loạn, nói Nguyệt Lão đã động tay động chân với dây tơ hồng.

Nguyệt Lão tức giận đến độ râu gần như dựng đứng lên, chỉ vào mũi hắn mắng to.

“Rõ ràng là ngươi quen tính phong lưu, thích con hồ ly kia, tự mình gỡ ra với nha đầu Ngưng Sương kia, hôm nay lại đến đây trách ta.”

“Không thể nào!” Trường Ninh trừng mắt nhìn ông ấy.

“Ta thích nữ nhân khác, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện gỡ bỏ tơ duyên với Ngưng Sương, là ngươi đã làm chuyện đó.”

Hai người đi đến trước mặt Thái Hậu muốn người làm chủ.

Thái Hậu tức giận, nhìn Trường Ninh toàn thân toát lên mùi hồ ly, dứt khoát ghép hắn với con hồ ly kia thành một đôi.

“Nếu con đã nói dây tơ hồng đã mất, vậy để Nguyệt Lão buộc lại cho con một lần nữa.”

Trường Ninh theo bản năng muốn cự tuyệt.

Thái Hậu nghiêm nghị, “Nếu không phải con năm đó lập được chiến công hiển hách, thì chỉ với việc con dẫn một hồ ly tinh lên Cửu Trùng Thiên cũng đã đủ trị tội con rồi! Bây giờ còn muốn kháng chỉ?”

Cá chép tinh kể lại sống động như thật. “Ngươi không nhìn thấy sắc mặt như ăn phải phân của hắn lúc ấy đâu, đúng là quá hả giận.”

Giang Ly tựa vào giường, tuy khí lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe, “Vậy bọn họ muốn thành thân sao?”

Cá chép tinh nào dám nhận lễ của hắn. Hắn nhanh chóng nhảy sang một bên, thúc giục Giang Ly lên giường nằm. Ánh mắt đầy phức tạp nhìn ta.

“Nha đầu ngươi tích phúc đức ở kiếp nào mà lừa được một tiểu tử tốt như vậy chứ?”

Trước khi cá chép tinh trở về, ta nhờ hắn mang theo một bình đan dược cho Trường Ninh. Bên trong là thuốc giải cho Hồng Phù.

Hắn nghi ngờ nhìn ta, “Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Sao ta lại thấy không đáng tin chút nào?”

Ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Ta trước nay vẫn luôn là mỹ nhân tâm thiện, ngươi không biết sao?”

Cả người cá chép tinh run rẩy, cầm bình đan dược chạy như bay.

14.

Hắn nói đúng. Ta quả thật không có ý tốt.

Nghe nói cách đây vài ngày, phía Tây có một Ma Thần giáng thế, quấy nhiễu tam giới gây ra đại loạn. Nếu con hồ ly kia không mau khỏi bệnh, sao có thể cùng phu quân Trường Ninh đi chinh chiến được chứ.

Quả nhiên, vào ngày thành thân, Trường Ninh còn chưa kịp vào động phòng, đã nhận lệnh dẫn theo Hồng Phù đến Ma vực.

Nàng ta sợ hãi đến mức run lẩy bẩy. Nói gì cũng không chịu đi. Sau khi bị Thái Hậu trách mắng, nàng ta mới bất đắc dĩ đi theo.

Pháp lực Trường Ninh tuy mạnh, nhưng chung quy vẫn còn trẻ, dễ bị yêu ma ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, dẫn đến mất đi ý thức. Ta là rắn, trời sinh vốn đã lạnh lùng. Tất nhiên là không bị ảo giác đánh lừa.

Đại chiến Thần Ma ngàn năm trước, dựa vào sự kết nối của dây tơ hồng, ta nhiều lần giúp hắn phá vỡ ảo giác, giúp hắn lập được nhiều chiến công hiển hách.

Sau khi tam giới bình yên, hắn trở thành một chiến thần uy phong lẫm liệt trong nhân gian. Vô số tiên nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Mà ta ở bí cảnh của Ma tộc bị ngã đến tan xương nát thịt, nằm trên giường suốt một trăm năm mới bình phục trở lại.

Ban đầu hắn bận trước bận sau chăm sóc ta. Mỗi ngày đều bày trò làm ta vui vẻ. Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu lấy lý do cô đơn, thường xuyên mang theo các tiên nữ quay về.

Khoảng thời gian đó, ta bất động nằm trên giường, ngày ngày cách một bức tường nghe thấy thanh âm vui vẻ của Trường Ninh cùng các nữ nhân khác, thỉnh thoảng có tiên nữ hỏi ta.

Hắn thờ ơ nói: “Ngưng Sương thượng tiên? Nàng ấy còn có thể làm gì được? Cả ngày chỉ nằm mà thôi.”

Tiên nữ có chút kinh ngạc, “Nghe nói xương cốt toàn thân của thượng tiên đều gãy nát, đau biết bao nhiêu chứ.”

Trường Ninh nâng cằm tiên nữ lên hôn một cái.

“Chân thân của nàng ấy là một con mãng xà, da thô thịt dày, căn bản là không sợ đau, ngược lại là ngươi, cơ thể mềm mại, đánh một cái cũng khiến ta đau lòng muốn ch/ết.”

Dù đã trôi qua ngàn năm, nhưng nhớ tới nỗi đau tan xương nát thịt, ta vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Một thân hình nóng ấm đột nhiên bao phủ lấy ta. Giang Ly ôm ta nhỏ giọng nói:

“Người lạnh không? Ta sưởi ấm cho người nhé?”

15.

Hắn cọ sát dính chặt vào người ta, đẩy thế nào cũng không đẩy ra. Hắn còn nũng nịu chơi xấu.

Ta không nhúc nhích, “Thân thể ngươi còn chưa đỡ đã muốn xằng bậy, muốn chọc phụ mẫu ngươi tức giận sao?”

Ngày đó, khi ta mang Giang Ly đang hôn mê quay về, nếu không phải ta là thượng tiên, phụ mẫu hắn có lẽ đã xé x/ác ta ngay tại đó.

May mắn là ta đã giải độc trên người Giang Ly trước khi đưa hắn về. Đúng lúc hắn tỉnh lại, yếu ớt chỉ vào Hồ vương nói một câu: “Nếu người dám làm thương tổn Ngưng Sương, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người!”

Sau đó lại hôn mê bất tỉnh. Hai vị trưởng lão giận tím người.

Mấy ngày nay, phụ mẫu hắn hôm nào cũng đến, bọn họ không dám làm gì ta nhưng cũng không có ý tốt gì.

Giang Ly cũng học theo, mặc cho bọn họ có hỏi han ân cần thế nào, hắn cũng không thèm nhìn một cái.

“Ai bảo bọn họ khi dễ người, một nam nhân mà ngay cả nương tử của mình cũng không bảo vệ được, thì còn có tiền đồ gì nữa!”

Ta nhịn cười, “Phải, A Ly chúng ta là có tiền đồ nhất.”

“Khụ khụ!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho mạnh.

Giang Ly quay đầu nhìn lại, sắc mặt liền tối sầm, “Sao người lại tới đây!”

“Tiểu tử con còn không muốn gọi một tiếng ‘phụ thân’ nữa có phải không?” Hồ vương hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ly, quay đầu nhìn ta, ngượng ngùng ho một tiếng, “Chuyện là, ngươi theo ta một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Giang Ly lập tức đứng lên ôm lấy ta, cảnh giác nhìn ông ấy. Hồ vương tức giận đến run người, chỉ vào mặt hắn tức giận: “Ta tới hỏi thượng tiên có thích con hay không, có đồng ý gả cho con hay không, cái này cũng không được sao? Không lẽ cả đời này con muốn không danh không phận đi theo người ta hay sao?”

Mắt Giang Ly sáng lên, mặt dần dần đỏ, khuôn mặt mong đợi nhìn ta. Hồ vương cũng nhìn qua, ánh mắt ông ấy như đang nói với ta, ngươi dám nói không muốn thử xem ta có đánh ch/ết ngươi hay không.

Im lặng một lúc lâu, ta sờ tóc Giang Ly, trong mắt hiện lên ý cười.

“Thích, ta đồng ý.”

16.

“Đúng vậy! Định vào ngày mốt.”

“Ngưỡng mộ quá!” Nói xong, hắn lại lén liếc ta một cái, “Ta cũng muốn thành thân.”

Ta làm bộ như không thấy, quay đầu nhìn cá chép tinh, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì nhanh quay về đi.”

“Ngươi có lương tâm không vậy?” Cá chép tinh nhảy lên.

“Ta lo lắng ngươi bị người ta đánh ra ngoài, cố ý đến chống lưng cho ngươi, kết quả còn chưa ngồi nóng đ.í.t đã vội đuổi ta đi rồi!”

Giang Ly chống đỡ thân thể bước xuống giường, trịnh trọng hành lễ với cá chép tinh.

“Ngưng Sương chỉ lo ngài rời hồ sen thì thân thể sẽ không khỏe, nàng ấy không giỏi ăn nói, mong thượng tiên chớ trách.”

Ngày ta với Giang Ly thành thân. Thiên giới truyền tin Trường Ninh bị trọng thương, nghe nói là bởi vì Hồng Phù lâm trận bỏ chạy, hại hắn bị lạc trong bí cảnh Ma tộc.

Sau đó hắn cố gắng giữ lại được chút ý thức. Suýt chút nữa đồng quy vu tận cùng với Ma Thần. Thiên Đế phái người đi cứu Trường Ninh, thông qua Tố Thiên Kính nhìn thấy hết thảy những chuyện đã xảy ra.

Trong bí cảnh gió lớn cuồn cuộn. Cả người Trường Ninh đầy máu, dựa vào một vách đá th ở dốc, “Phù nhi, ta bị thương ở mắt, không thể nhìn thấy, nàng dụng tâm niệm nói cho ta biết ma thần đang ở hướng nào.”

“Hức hức A Ninh, ta sợ…”

Trường Ninh cầm tay nàng ta, cố gắng trấn an.

“Đừng sợ, hắn đã bị ta đánh trọng thương, nàng chỉ cần nói cho ta biết vị trí của hắn, ta liền có thể đánh ch/ết hắn.”

Thân thể của Ma Thần bị c.h.é.m đi một nửa, giãy dụa đứng lên. Hồng Phù sợ hãi hét lên, đẩy cánh tay Trường Ninh ra, sau đó hóa thành nguyên hình, bỏ chạy nhanh như chớp.

Trường Ninh bất lực đưa tay ra sờ s0ạng xung quanh, “Phù Nhi! Hồng Phù! Nàng ở đâu?”

Đáp lại hắn chỉ có tiếng bước chân càng ngày càng gần của Ma Thần.

Sương mù đen dày đặc bao phủ quanh Trường Ninh, hắn bị ảnh hưởng dần mất đi thần trí, liều mạng giãy dụa đứng lên, cũng không còn để ý là phòng thủ hay chiêu thức gì nữa, vừa la hét vừa vung kiếm đ.â.m loạn xạ.

Ma Thần bị hắn đ.â.m trúng chỗ hiểm, trước khi c.h.ế.t hung hăng đá hắn một cước. Trường Ninh rơi vào tình trạng mơ hồ, không thể phòng hộ được, liền đ.â.m thẳng vào vách đá. Lăn xuống đất, phun ra một ngụm m/áu tươi.

Bí cảnh này chỉ có thể đi vào hai người, chỉ khi gi/ết ch/ết Ma Thần, mới có thể mở ra bí cảnh để thoát ra ngoài. Bây giờ Ma Thần đã chết, nhưng Hồng Phù đã bỏ chạy.

Hắn tưởng rằng bản thân hắn không thoát ra được nữa, đôi mắt xám của hắn chảy ra huyết lệ, lẩm bẩm nói: “Thì ra tan xương nát thịt chính là cảm giác này, buồn cười là ta lại nghĩ nàng sẽ không thấy đau.”

“Ngưng Sương, nếu như nàng ở đây, nhất định sẽ không bỏ ta lại mà chạy trốn đúng không?”

Hắn khóc nức nở, tiếng khóc bi thương của hắn vang vọng khắp bí cảnh: “Ta hối hận rồi, Ngưng Sương, ta hối hận rồi…”

Tố Thiên Kính dừng lại ở đây.

Hồng Phù bị trói ở trên đài hành hình, không ngừng gào khóc.

“Có ai đối diện với Ma Thần mà không sợ hãi chứ? Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, khắp cả tứ hải bát hoang hàng ngàn năm nay, cũng chỉ xuất hiện một Ngưng Sương mà thôi, dựa vào cái gì mà các ngươi yêu cầu ta giống như cô ta.”

Thần tướng bên cạnh hung hăng đánh nàng ta một gậy.

“Câm miệng! Ngươi mà cũng xứng gọi huý danh Ngưng Sương Thượng Tiên sao?”

“Dựa vào đâu mà ta không xứng? Cô ta làm thượng tiên thì đã sao, còn không phải thua ta…”

“Câm miệng! Câm miệng hết cho ta!” Trường Ninh được tiên nữ nâng lên, tấm vải trắng che mắt thấm đẫm huyết lệ, hắn điên cuồng hét, “Gϊếŧ nàng ta! Gϊếŧ nàng ta cho ta!”

Chúng tiên vây quanh bàn luận sôi nổi, như có như không nhìn về phía ta.

Giang Ly sợ trong lòng ta không thoải mái, lập tức ôm trán, giả bộ đáng thương: “Chỉ là b/ay đầu thôi mà, có gì đáng xem chứ.”

“Ngưng Sương, nơi này nhiều người quá, ta thấy hơi đau đầu, chúng ta về nhà được không?”

Ta nắm lấy tay hắn, đôi mắt có chút ướt.

“Được, chúng ta về nhà.”

Advertisement
';
Advertisement