Tự Sự Của Một Phế Hậu

Nguyên Vũ năm thứ bảy, bệ hạ tròn mười tám tuổi. Tiểu thư Ninh gia cũng vừa cập kê. Ngày đại hôn được người người mong đợi rốt cuộc đến gần.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Ninh gia đột nhiên phạm phải một sai lầm lớn, toàn gia tộc sừng sững trăm năm bỗng chốc sụp đổ. Vị trí hoàng hậu không thể có xuất thân từ gia tộc của tội thần, tất nhiên phải thay người.

Cuối cùng nữ nhi của Tần thừa thừa tướng, Tần Giai Nghi được chọn thay thế Ninh San San vào Phượng Tê cung.

Ngày đại hôn vẫn diễn ra như dự kiến, chỉ là tân nương đã đổi người mà thôi.

Nhiều kẻ mồm miệng không sạch sẽ bắt đầu đưa chuyện. 

Bọn họ âm thầm bất bình thay vị hoàng hậu chưa qua cửa của Ninh gia kia. 

Bọn họ nói rằng những vị đại thần kia cầm gậy đánh uyên ương.

Bọn họ khinh bỉ vị hoàng hậu họ Tần nọ đã chen chân phá hỏng một mối lương duyên tốt đẹp trời sinh. 

Bọn họ nói rất nhiều. 

Ta nghe được, bệ hạ cũng nghe được. Người im lặng trong chốc lát rồi thì thầm điều gì đó.

Gió quá lớn, tiếng bệ hạ nói quá nhỏ nhưng vẫn đủ để ta nghe rõ, người nói.

"Ai cũng như nhau mà thôi."

Ta nhìn bệ hạ, vốn đang thay ngài ấy tiếc nuối cho mối lương duyên chưa kịp kết quả hoa đã tàn kia, nhưng khi nghe xong lời ấy cũng liền trở nên mù mịt.

Trong lòng bệ hạ, rốt cuộc có tiểu thư Ninh gia hay không?

Cho tới một ngày, ta nhìn thấy bệ hạ đứng từ xa vô thức mỉm cười khi nhìn vị hoàng hậu họ Tần. 

Trong mắt ngài khi ấy như chứa cả một bầu trời đầy ánh trăng. Vừa rộng lớn, vừa sáng ngời.

Ninh San San ở cạnh bệ hạ lâu như thế, nhưng ta lại chưa từng nhìn thấy được ánh mắt ấy của bệ hạ khi nhìn nàng ta.

Có lẽ chính bệ hạ cũng không nhận ra. Người đối với hoàng hậu họ Tần, hoàn toàn đâu có giống với Ninh San San.

Điều đáng tiếc nhất, có lẽ là trong tim đầy ắp hình ảnh của người đó, nhưng lại bị những mưu toan cùng hiểu lầm che mờ đi. Đến nỗi, chẳng thể nhận ra trong tâm khảm luôn là người đó.

 

Advertisement
';
Advertisement