“Cha?” Trong lòng Lâm Quân cảm thấy hơi kinh ngạc, anh cố hạ thấp giọng của mình xuống.
Lê Vân Hàng gật đầu, ông nhìn Lâm Quân và nói: “Cha hôn mê bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng một tuần ạ”
“Một tuần sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Lê Vân Hàng chau mày, trong lòng ông thấy hơi lo lắng. Trước khi hôn mê, ông có gọi cho Lâm Quân, về sau tín hiệu bị cắt đứt và ông cũng mất đi cảm giác.
Nhưng có một điều có thể khẳng định được, tất cả những chuyện này không phải là trùng hợp.
“Tạm thời chưa có gì ạ. Nhưng Jackson muốn triệu tập cuộc họp đại hội đồng cổ đông”
“Lê Nhật Linh? Nhật Linh sao rồi?” Ông vẫn còn nhớ, trước khi ông hôn mê Lê Nhật Linh đã bị trúng độc nên vội vàng hỏi.
“Chất độc trong người cô ấy đã hết rồi. Với lại bọn con còn phát hiện ra một chuyện lớn”
Lê Vân Hàng gật đầu: “Được, con ngồi xuống rồi nói”
Bước từ phòng bệnh của Lê Vân Hàng ra, Lâm Quân thở phào một hơi nhưng anh không có cảm giác thoải mái khi trút được một gánh nặng. Lê Vân Hàng tỉnh lại thật sự có thể làm cho tỷ lệ thắng trở
nên cao hơn nhưng quan trọng nhất vẫn là chữ ký trên bản hợp đồng kia.
Jackson chỉ cần nắm được bản hợp đồng đó thì chắc chắn một nửa cổ đông sẽ buông vũ khí đầu hàng, đến lúc đó kể cả Lê Vân Hàng xuất hiện thì cũng không có tác dụng gì cả.
Còn về chuyện của Andy, anh đương nhiên sẽ sắp xếp một số người đi canh chừng, anh ta là người của Jackson sao?
Đúng là thú vị.
Lâm Quân mở cửa ra đã thấy Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đang ngồi trong nhà của mình. Hai người cầm đũa cầm bát, ăn uống vui vẻ cứ như là đang ở nhà mình vậy.
“Anh về rồi à?” Lề Nhật Linh nhìn thấy Lâm Quân thì nhanh chóng đứng dậy đi lấy bát đũa cho anh.
“Sao hai người lại ở đây?”
“Sao chúng tôi lại không thể ở đây? Thôi đừng nói nữa, Nhật Linh nấu cơm rất ngon đấy” Bộ dạng của Hà Dĩ Phong cứ như coi thế là đương nhiên vậy, đúng là thèm đòn mà.
“Hà Dĩ Phong, cậu ngứa đòn à?” Lâm Quân nắm tay thành nắm đấm, vung vẩy trước mặt Hà Dĩ Phong.
Lê Minh Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ như vậy thì cũng bật cười, cô ghé vào tai Lê Nhật Linh
nói: “Sao hai người bọn họ lại không ghép lại thành một đôi đi nhỉ? Suốt ngày toàn lấy đánh là hôn, còn mắng là yêu”
“Lê Minh Nguyệt!” Hà Dĩ Phong quay phắt đầu lại, đôi mắt đẹp của anh ta nheo lại, trồng bộ dạng có vẻ rất nguy hiểm: “Hử? Em vừa nói cái gì đấy?”
Lê Minh Nguyệt vội vàng ngồi thẳng lại, xua xua tay với Hà Dĩ Phong: “Không có không có, em có nói gì đâu, em vẫn ngoan mà”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi. Không tin anh hỏi Nhật Linh đi” Lê Minh Nguyệt vội vàng nhướn mày, nháy mắt, đá lông nheo loạn xạ để ra hiệu cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh không nhịn được cười, cô giúp Minh Nguyệt né đạn: “Được rồi, được rồi. Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, nếu không sẽ nguội hết mất.”
Hà Dĩ Phong sờ bụng của mình rồi ngồi xuống, anh ta nhìn Lâm Quân rồi làm bộ thở dài thườn thượt: “Tôi thì ăn no rồi, chỉ có một số người.”
“Hà Dĩ Phong, cậu đúng là ngứa đòn đúng không?”
Mọi người cười nói vui vẻ và nhanh chóng ăn xong bữa cơm.
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh thu dọn bàn ăn còn Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ngồi ra ghế sofa bàn chuyện chính.
"Chuyện hôm nay cậu cứu người kia ấy là thế nào? Tôi điều tra qua rồi, anh ta đúng là người của Jackson, có lẽ âm thầm đứng trong bóng tối giúp Jackson làm không ít chuyện thất đức”
“Tôi cũng không biết, lúc đó tôi đang ở bệnh viện thì có một số máy lại gọi tới. Tôi nghe máy thì bên kia nói một phòng bệnh ở bệnh viện trung tâm ra. Tôi cảm thấy không đúng lắm nên tới xem thử.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì nhìn thấy anh ta.”
“Cậu thật sự cứu anh ta sao?”