Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

 Nhưng lần này âm thanh đó ở gần tôi hơn nhiều, như thể có thứ gì đó đang đứng ngay sau lưng tôi.  

 

"Con mèo già, đây là người đã ký khế ước với ta. Ngươi cắn chết cậu ta mà không sợ ta tính sổ với ngươi sao?"  

 

Dứt lời, giọng nói đó ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục.  

 

"Hay là ngươi vốn không coi Hồ tộc ra gì?"  

 

Sau khi nghe xong câu này, Uy Chấn Tử mới hoàn toàn bỏ tay khỏi cổ áo tôi.  

 

"Hồ lão thái gia, lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?"  

 

Con Miêu quỷ ban nãy còn tàn bạo khát máu không nói đạo lý giờ đột nhiên lại tỏ ra khá cung kính chào hỏi người ở phía sau tôi.  

 

Có thể nhận ra vị Hồ tiên đằng sau lưng tôi khiến con Miêu quỷ này khá "rén".  

 

Tôi nhìn về phía giọng nói phát ra.  

 

Chỉ thấy sau lưng tôi là một ông cụ râu tóc bạc trắng, mặc một chiếc trường bào màu nhạt, tóc được búi gọn trên đỉnh đầu, hai tay chắp sau lưng. Mặc dù ông ấy đang mỉm cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng kính sợ, bất giác muốn cúi đầu chắp tay với ông ấy".  

 

Trong lòng tôi thầm cảm thán, đây mới chính là Hồ tiên! Quả nhiên là có dáng vẻ tiên phong Đạo cốt của một vị tiên gia đích thực, vô cùng xuất chúng.  

 

Thấy tôi nhìn về phía Hồ tiên, Hồ tiên cũng nhìn lại tôi.  

 

Khi ánh mắt tôi và Hồ tiên chạm nhau, tôi chợt cảm thấy như mình trúng tà, đứng sững người ra. Như thể trong mắt ông ấy có hàng nghìn hàng vạn thế giới khiến tôi nhất thời chìm sâu vào trong ánh nhìn của ông ấy.  

 

"Ồ, quả nhiên có hình bóng ông nội cậu năm xưa. Có điều nếu so với ông nội thì Đạo hạnh của cậu đúng là không chấp nhận được".  

 

Tôi còn đang thần hồn điên đảo vì ánh nhìn của Hồ tiên thì đột nhiên Hồ tiên nhìn ra hướng khác chứ không nhìn tôi nữa. Nhưng vị đại tiên này lại đột nhiên nhắc đến ông nội tôi.  

 

"Đại tiên... đại tiên quen biết ông nội tôi sao?"  

 

Tôi vô cùng kinh ngạc, dù cảm thấy hơi thất lễ nhưng vẫn không kìm được mà cất tiếng hỏi.  

 

Nghe tôi hỏi vậy, ông cụ kia đột nhiên ngẩng đầu lên trời thở dài một tiếng.  

 

"Tôi và ông nội cậu là bạn cũ".  

 

Nói rồi, Hồ tiên đột nhiên mỉm cười hiền hòa.  

 

Còn Uy Chấn Tử kia nghe xong thì vẻ mặt vô cùng phức tạp, đến vẻ cung kính ban nãy cũng biến mất.  

 

"Hồ đại tiên, trước đó đã mấy lần tôi mời ông quay lại trần thế nhưng ông đều tìm đủ lý do từ chối. Tại sao giờ ông lại chọn giúp một hậu bối cơ chứ? Cho dù có là cháu trai của Trương Kinh thì cũng không phải ông ta. Ông có nhất thiết phải trở mặt với tôi vì thằng nhóc con này không?"  

 

Mặc dù Miêu quỷ khá kiêng dè Hồ tiên nhưng lại không hề sợ vị đại tiên này. Trong lời nói của nó lúc này đã có vẻ gây sự.  

 

Hồ tiên nghe xong cũng chẳng hề nổi giận, vẫn bình thản như dòng nước hờ hững đáp.  

 

"Hồ tộc ta trước giờ vốn không vừa mắt những việc ngươi làm, điều này ta đã nói với ngươi lâu rồi. Hơn nữa lần này ta ra ngoài không phải để giúp cậu ấy. Hơn nữa, cậu nhóc này cũng không cần ta giúp".  

 

Sau khi cười rồi nói xong câu này, Hồ đại tiên đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới.  

 

"Hừm, cũng sắp thức tỉnh rồi đấy. Có điều hình như vẫn có chút gượng ép".  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement