Cố Vệ Quốc đổ mồ hôi lạnh phía sau lưng, tóc thì dựng đứng, sau khi đẩy Cố Bồi ra thì lập tức trốn tránh.
Cố Vệ Quân tội nghiệp ném cát về phía người anh họ của mình nhưng lại không trúng, mà lại trúng vào mặt chú nhỏ của mình.
Cố Bồi đang mặc một chiếc áo phông cộc tay màu xanh lục của quân đội lại dễ bẩn, nhưng làn da của anh rất trắng, thậm chí khi so với phụ nữ còn mịn màng hơn, lúc anh đến nhà của Vệ Quân còn đến nhà tắm để tắm rửa, tắm xong thay quần áo mới nhưng vẫn không có cảm giác sạch sẽ.
Khi bị hất cát lên mặt, từng hạt từng hạt đều rất rõ, rõ đến nỗi có thể nhìn thấy được.
Ngay khi bị ném trúng, ngay lúc đó nét mặt của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Bức tường vốn đã rất yếu ớt rồi, nhưng ngay khi Cố Vệ Quân muốn xin lỗi thì một nửa bức tường đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Hai đứa cháu lớn nhìn chằm chằm vào bức tường sân mục nát đang sụp đổ mà không nói ra lời.
Cuối cùng thì Cố Vệ Quốc xảo quyệt chỉ tay vào Vệ Quân: “Chú nhỏ, là em ấy làm, tất cả đều là do em ấy làm.”
Cố Vệ Quân cũng rất thành thật nhưng không phải đồ ngu, nên đương nhiên cũng muốn tố cáo: “Là anh ấy bảo cháu làm vậy.”
Vào lúc này Lâm Bạch Thanh và Chiêu Đệ cũng đã tới đây, nhìn thấy cả người Cố Bồi phủ đầy cát, cô cũng cảm thấy da đầu tê rần bởi vì Cố Bồi có thói quen sạch sẽ, nếu người nào đó đưa tài liệu công việc hoặc mẫu thí nghiệm hễ bẩn một chút cho anh là anh đều sẽ tức giận.
Còn cấp dưới, nếu vệ sinh cá nhân không sạch anh cũng sẽ phê bình.
Hai đứa cháu trai lớn làm cho chú nhỏ của mình thành như vậy, Lâm Bạch Thanh sợ anh tức giận đến mức bỏ đi.
Cho nên vừa đi tới vừa lấy khăn tay ra, vội vàng lau bụi đất trên mặt giúp Cố Bồi.
Cũng may là anh không phát giận, chỉ nói: “Hai đứa thu dọn đống này đi.”
“Vứt đi, dù sao ngôi nhà này cũng sẽ bị phá hủy.” Cố Vệ Quân nói với Lâm Bạch Thanh.
Cố Vệ Quốc cười lạnh: “Cậu cả ơi, đây chính là công việc mà chú nhỏ phân công cho, anh làm thì em cũng phải làm.”
Có câu là nam nữ xứng đôi, làm không biết mệt nên Cố Vệ Quân rất muốn sánh đôi làm một số việc cùng Lâm Bạch Thanh, nhưng thế nào cũng không được, thấy Cố Vệ Quốc đã áp giải cậu đến đống gạch ở phía trước, định lau dọn thì phải đi gom góp, thế nên cậu cũng kéo Cố Vệ Quốc lại: “Làm thì làm, không ai được bỏ đi.”
Vì thế mà hai người Ngao Văn và Ngao Vũ cùng nhóm người Lâm Bạch Thanh bước vào sân.
Bác sĩ Lưu đang dọn nhà mấy ngày nay, dọn sạch mấy căn phòng ở phía sau, hiện tại thì bắt đầu thu dọn ở sảnh trước.
Cố Bồi là người bề trên nên để anh làm cũng không ổn, vì vậy Lâm Bạch Thanh đã rót cho anh một cốc nước rồi nhờ bác sĩ Lưu nói chuyện phiếm với anh ở phía sân sau, sau đó thì đưa Ngao Văn và Ngao Vũ lên lầu để sắp xếp công việc cho bọn họ.
Nhưng cậu ta lại bộp chộp, dùng tay xé nát những tranh thư pháp ở trên tường.
“Cố Ngao Văn, mắt anh bị mù à, đó chính là tranh thư pháp đấy, có thể nào không dùng cách xé đi được không?” Chiêu Đệ thét chói tai.
“Không phải là dỡ bỏ sao, không xé đi thì làm sao bây giờ?” Cố Ngao Văn hỏi lại.
Cố Ngao Vũ tiến lên rồi cầm bức tranh mà nhẹ nhàng bóc ra, nhìn thấy trong tay Chiêu Đệ có một miếng giẻ lau nên nín thở nhẹ nhàng lấy ngón tay cẩn thận cuộn nó lên, sau đó thì ném cho Chiêu Đệ: “Đây là chữ viết của Lưu Học Tuân, chủ nhân của khu Thủy Trúc, đương nhiên phải thu thập bảo tồn nó.”
“Thủy gì, khu trúc gì, sao em không hiểu?” Cố Ngao Văn không hiểu gì hết.
Cố Ngao Vũ thấy Lâm Bạch Thanh đang phụ cuộn ở một góc khác thì cầm lấy rồi lau: “Ngao Văn, em vẫn nên đọc nhiều sách hơn.”
Lưu Học Tuân là chủ nhân của khu Thủy Trúc, là người giàu nhất thành phố Đông Hải trước khi giải phóng, sở dĩ chính phủ quốc dân được thành lập là nhờ sự giúp đỡ của ông ta, ngay cả ông ta cũng không biết, Cố Ngao Văn cũng chỉ khá hơn chút so với người mù chữ.
Cố Ngao Văn thút thít, đột xuất lấy giẻ lau để lau, nhưng suýt chút nữa đã làm rách bức tranh.
Chiêu Đệ tức giận nói: “Hấp ta hấp tấp, anh vẫn nên đi múc nước với em đi.”
Còn nói: “Anh Ngao Vũ, anh cứ từ từ thu dọn với chị gái của em đi nha.” Sau đó nói: “Chị, cứ nói chuyện vui vẻ đi nhé.”
Cố Ngao Vũ có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu: “Được.”