Lâm Bạch Thanh nói: “Bởi vì không kiêng dè bệnh nhân là một trong những phẩm chất cơ bản nhất của chữa bệnh và chăm sóc.”
Cô muốn mở một nhà máy sản xuất dược phẩm, nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải sẽ là một OEM (1) phù hợp nhất. Đời trước tất cả những chuyện này đều do Cố Vệ Quốc làm, anh ra đã giao cho vợ hai của mình quản lý, phá hỏng chất lượng dược phẩm. Đời này, Lâm Bạch Thanh cần thiết tìm một OEM vừa thích hợp vừa có trách nhiệm.
(1) OEM: (viết tắt của Original Equipment Manufacturer) được định nghĩa là nhà sản xuất thiết bị gốc.
Còn Điền Lâm Na, dù sao cũng còn nhỏ nói chuyện không lựa lời, nhưng hy vọng sau này cô ấy trải qua nhiều việc sẽ có thể trưởng thành hơn chút.
Hoàng hôn đã bao phủ đỉnh núi, đình viện to lớn, gạch đỏ ngói đen, cây dâu tằm, mùi hương của thuốc quanh quẩn trong sân.
Lâm Bạch Thanh thấy việc thích làm, thấy bác sĩ Lưu không quét sân sạch sẽ, thuận tay quét sân.
Cố Vệ Quân đứng phía sau cô, cậu đã từng chỉ hướng đến phồn hoa và phát đạt, nhưng lúc này ngồi ở sân sau rộng lớn của dược đường, nghe tiếng xào xạc của cây dâu tằm, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt lại cảm thấy vô cùng yên bình, thoải mái.
Cậu có cảm giác nếu có thể có được tất cả những thứ này, đời này như vậy là đủ rồi.
Ngồi xuống trên ghế nằm, ánh mắt của cậu dừng lại trên người cô gái nhỏ mặc váy trắng, bận rộn trong sân kia.
Đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc vô cùng thoải mái.
Loại hạnh phúc này làm cậu cảm thấy có chút buồn ngủ, duỗi chân, lười biếng đi vào giấc ngủ.
“Tiểu Lâm, cuối cùng tôi cũng hiểu, cô không chỉ biết khám bệnh, cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.” Lẩm bẩm, cậu nói.
Lại nhớ lại, chẳng trách Liễu Yến lại tôn trọng một cô gái nhỏ như Lâm Bạch Thanh vậy, ngay cả đưa cô về cũng phải chọn chiếc xe tốt nhất. Mặc dù Lâm Bạch Thanh còn nhỏ tuổi nhưng trí tuệ và y thuật của cô xứng đôi với sự tôn trọng của Liễu Yến.
Lại nhớ lại bộ dáng của cô khi đứng trước giường bệnh của giám đốc Liễu, lấy ra giấy phép hành nghề bác sĩ, ý cười trên mặt Cố Vệ Quân càng tươi.
Lâm Bạch Thanh giật mình quay đầu lại thì phát hiện người này không những không đi, còn nằm ngủ trên ghế của cô.
“Dọn rác mang ra ngoài đi.” Phiền phức, cô cầm rác tiễn người ra ngoài luôn.
Hôm nay Chiêu Đệ tan tầm sớm, mang theo một xấp thư về, nói là Cố Bồi đưa cho cô.
Lâm Bạch Thanh cầm lấy nhận ra là mấy quyển tạp chí về trang trí thiết kế.
Mở ra nhìn xem, hiển nhiên mấy mẫu thiết kế thập niên 90 vẫn kém xa so với tương lai.
Cố Bồi còn dán rất nhiều thẻ kẹp sách ở tạp chí, tất cả đều là các mẫu thiết kế mà anh cảm thấy ổn.
Yêu thích của hai người họ cũng giống nhau, bởi vì Cố Bồi thích phong cách giản lược hiện đại hóa, còn Lâm Bạch Thanh yêu thích kiểu Trung Quốc đơn giản.
Nhưng quyển tạp chí này phong cách gì cũng có, cũng có thể cầm để tham khảo.
Chiêu Đệ rất thích bộ váy mới mà chị gái làm cho mình, hôm nay cô còn mua cho Chiêu Đệ một đôi giày lười, mặc cả bộ trên người thực sự rất đẹp nhưng váy hơi chật, không kéo khóa lên được, Chiêu Đệ dùng sức kéo, chỉ nghe thấy tiếng roẹt và chiếc váy hoàn toàn bị xé rách từ eo sườn.
“Bạch Thanh có ở đây không?” Bên ngoài vang lên âm thanh của Cố Quyên.
“Cô Quyên Tử.” Lâm Bạch Thanh vén màn lên: “Cháu có ở ạ.”
Cố Quyên mang theo một đống đồ, dễ thấy nhất là một chiếc chiếu lớn được cuộn lại, còn có một chiếc quạt điện, vào nhà nhìn quanh một vòng, nói: “Cô và ông Ba của cháu sắp đến thành phố Thâm Hải, vội, không thể chăm sóc cháu được, nhưng hai ngày nữa anh em Vệ Quân sẽ đến, một đám to khỏe, dược đường muốn sửa như thế nào đầu cháu đã có kế hoạch, cứ việc sai sử.”
Trước khi đội trang trí đến phải dọn hết rác, còn những thứ còn dùng được thì sửa sang hết lại.
Không thể giao những việc này cho người ngoài làm, chỉ có thể nhờ người một nhà đến làm.
Thật ra ý định để anh em nhà họ Cố đến làm việc rất tuyệt, bởi vì Lâm Bạch Thanh có thể tiết kiệm tiền thuê nhân công.
Tất nhiên cô sẽ không đau lòng bọn họ, sẽ coi bọn họ thành những con lừa sản xuất, thoải mái sai bảo.
Cô gật đầu đồng ý, lại nói: “Cô Quyên Tử, cháu có tiền riêng của mình, cô không cần mua quạt điện.”
Hiện tại trong tay cô có mười tám nghìn, mặc dù tiền lớn còn thiếu nhưng chút tiền lẻ này thì cô không thiếu.
Hôm nay phô bày sự giàu sang mua một đôi giày lười cho Chiêu Đệ.
Cố Quyên không nói gì, nhìn Chiêu Đệ nói: “Nhóc con, trốn trong góc làm gì vậy?”
“Cháu lại béo, làm rách váy rồi.” Chiêu Đệ xấu hổ nói.
Cố Quyên cười nói: “Hai đứa còn là chị em ruột đấy, một đứa trầm ổn một đứa hấp tấp, tính cách khác nhau như trời với đất.” Lại nói: “Bộ dáng cũng không giống, Bạch Thanh là mặt trứng ngỗng, Chiêu Đệ là mặt trái xoan.”