Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Hai ông cụ đã tức giận nên đám cháu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Khi người nổi tiếng và người tốt tức giận thì cháu ông cũng coi như gặp họa.

Cả ngày lúc nào cũng có khách tới nên mọi người cũng không nói chuyện nhiều nữa, mỗi người đều làm tròn bổn phận của con cháu hiếu thảo.

Người Đông Hải thường để tang trăm ngày, sau trăm ngày sẽ đốt đồ tang. Đốt đồ tang xong là xong chuyện tang lễ, có thể chuyển sang bàn chuyện nghiêm chỉnh.

Bởi vì có giấc mơ kia làm nền tảng nên mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng Cố Vệ Quốc vẫn cực kỳ tự tin.

Giấc mơ đó quá chân thật. Anh ta nằm mơ thấy Lâm Bạch Thanh chỉ vào mình ngay trước mặt mọi người, còn nằm mơ thấy anh ta trở thành người giàu nhất thành phố Đông Hải nữa. Sau khi Lâm Bạch Thanh trở thành vợ anh ta, ngày nào cũng thay đổi đủ mọi cách để làm canh bổ dưỡng cho anh ta uống. Tiền anh ta nhiều đến nỗi xài mãi không hết. Hơn nữa dù thấy thế nào cô cũng chỉ có thể gả cho anh ta.

Mấy ông cụ kia muốn giả vờ giận dữ để bày trò để cho bọn họ mất bình tĩnh. Cùng lắm thì anh ta nhẫn nhịn thêm một chút. Dù sao thì buổi tối cũng sẽ quyết định chuyện hôn sự này thôi.

Cho nên anh ta không phải bận tâm nhiều đến chuyện cưới xin mà ván đã đóng thành thuyền này, trái lại càng muốn Rolex hơn.

Tới buổi tối, lúc mấy đứa cháu trai tưởng là sắp quyết định chuyện hôn sự này thì hai ông cụ lại lần nữa làm bọn họ ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Thấy cuối cùng cũng đốt đồ tang xong, ông Ba bèn móc sổ tiết kiệm ra rồi nói: “Bạch Thanh à, đây là sổ tiết kiệm của Linh Đan Đường, mật khẩu cháu cũng biết rồi đấy. Từ nay về sau Linh Đan Đường sẽ do cháu toàn quyền quản lý, mọi việc ở đây đều do cháu tự quyết định cả.”

Lâm Bạch Thanh hơi sững người, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Di chúc được lập cẩn thận, thầy chia cho cô tám mươi phần trăm lợi nhuận ròng. Số tiền này không chia cho chồng mà chỉ thuộc về tài sản trước hôn nhân của cô.

Nhưng ông Ba và ông Năm đều khăng khăng quyết định giành quyền quản lý tài vụ cho chồng tương lai của Lâm Bạch Thanh.

Cũng chính vì vậy nên đời trước lúc Cố Vệ Quốc chơi xấu, Cố Bồi đã cầm di chúc đến cửa giúp cô giành lại tất cả những gì thuộc về mình.

Nhưng bây giờ hai ông cụ giao lại quyền tài vụ cho cô, vậy sau này dù ai làm chồng cô cũng không quan trọng nữa.

Quyền tài vụ nằm trong tay cô nên đối với cô bây giờ thì đàn ông chẳng qua chỉ là đồ thừa mà thôi.

Trên sổ tiết kiệm có mười nghìn tám trăm đồng, là tiền mặt mà Linh Đan Đường tiết kiệm được trong những năm gần đây, cũng là của hồi môn của Lâm Bạch Thanh.

Đời trước ông Ba giao nó lại cho Cố Vệ Quốc, tiền trong đó cũng bị anh ta lãng phí hết.

Đời tiền tiền rơi vào tay Lâm Bạch Thanh nên tất nhiên cô phải vui rồi. Chẳng qua vì bây giờ không tiện để lộ ra mặt nên cô không biểu lộ gì.

Chỉ bày ra vẻ mặt đầy khôn khéo đứng sau lưng hai ông cụ.

Trên đời này đâu có ai là không tham tiền đâu. Mấy đứa cháu trai thấy ông cụ sắp giao sổ tiết kiệm cho Lâm Bạch Thanh thì cả đám sợ ngây người.

Cố Vệ Quốc run rẩy cười theo: “Ông Ba, ông muốn giao Linh Đan Đường cho Tiểu Lâm ạ?”

Đùa gì vậy? Ông cụ này không bị điên đấy chứ? Sao lại giao quyền tài vụ của Linh Đan Đường cho một người phụ nữ khác họ chứ?

Chờ sau này kết hôn rồi, lợi nhuận của Lâm Bạch Thanh cũng là của anh ta, giờ tiền do cô tự quản rồi thì đàn ông nhà họ Cố để trưng bày à?

Làm bình phong cho Lâm Bạch Thanh, làm bù nhìn để lừa bịp lũ chim à?

Ông Ba nhìn Lâm Bạch Thanh ngoan ngoãn nghiêm túc đứng đó, chủ yếu là quá tức giận mấy đứa cháu của mình nên thấy cô không nhận bèn ép buộc nhét cuốn sổ tiết kiệm vào trong n.g.ự.c cô rồi xoay người nói với đôi mắt u ám: “Không đưa cho con bé chẳng lẽ lại đưa cho đám cháu chắt chẳng ra gì như mấy đứa hả?”

Ông ấy nhìn lướt một vòng rồi nói: “Chẳng phải anh em mấy đứa để ý Linh Đan Đường lắm sao? Vậy tặng nó lại cho Bạch Thanh đi.”

Ba anh em nhà họ Cố sững sờ ngay tại chỗ.

Bọn họ nghĩ thầm trong lòng rằng chắc chắn là ông Ba bị điên rồi. Chẳng qua cũng không sao, còn có ông Năm nữa mà, ông Năm vẫn còn lý trí.

Kết quả là ông Năm có cái đầu đính đầy châm trông chẳng khác gì con nhím lên tiếng: “Ban đầu ông Cả các cháu muốn nhận nuôi Bạch Thanh nhưng bọn ông không đồng ý. Lý do là vì các cháu. Cuối cùng mới đổi từ nhận nuôi cháu gái thành nhận nuôi cháu dâu. Nhưng nhìn lại xem thái độ bây giờ của các cháu như nào kìa? Vừa lúc ông không có con gái, để Bạch Thanh đổi họ rồi ghi tên vào gia phả dưới tên ông là được rồi. Sau này cho các cháu gọi con bé là cô nhỏ!”

Ba anh em lại sững cả người: Gì cơ? Lâm Bạch Thanh muốn đổi họ để thành cô nhỏ của bọn họ ư?

Advertisement
';
Advertisement