Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh, nói: “Đã có con cháu mời, ắt phải tới cân nhắc chọn hôn sự giúp.”
Anh vốn có thể không đến, nhưng cô gái nhỏ ở bên cạnh này đã đặc biệt nhờ cậy, người nghiêm cẩn như Cố Bồi đương nhiên cũng có chuẩn bị từ sớm, vừa lúc Ngao Văn cũng là người có thể được chọn, Cố Bồi liền nói: “Về mấy đứa cháu kia, bác Ba và chú Năm đã nhìn chúng lớn lên từ nhỏ rồi, trong lòng cũng có dự định, tôi bận rộn công việc nhưng bớt chút thời gian kiểm tra một chút, các anh cứ làm việc của mình đi, tôi với Tiểu Lâm trao đổi một chút, lát sau cũng sẽ bảo cô ấy biết ngọn nguồn.”
Mặc dù Cố Bồi lớn lên ở nước M từ nhỏ nhưng Cố Hoài Lễ cũng đã nói chuyện với anh hai lần, phát hiện anh rất hiểu rõ cách đối nhân xử thế trong nước, còn hiểu quy tắc hơn cả người làm anh lớn như ông ta.
Ông Ba và ông Năm cho rằng anh muốn nói tốt cho mấy người cháu, liền nói: “Chúng ta đi tiếp khách, cháu cứ nói chuyện với Bạch Thanh đi, hai đứa một người là bác sĩ trung y, một người là bác sĩ tây y, cũng có nhiều đề tài chung.”
Bảo là muốn nói chuyện, nhưng hai người liếc nhìn nhau, lại im lặng.
Lâm Bạch Thanh phá vỡ hoàn cảnh bế tắc này trước, ngón tay chỉ phía sau: “Chú nhỏ, chú xem.”
Cô là hiếu tử, mặc đồ tang trên người, dưới bộ đồ là một bộ váy cổ tròn màu xanh lá cây, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của cô. Đôi mắt chớp chớp, nhỏ bé, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn theo ánh mắt của cô, đó là hai chiếc balo mà Cố Bồi đưa, Lâm Bạch Thanh đã đưa tất cả đồ nghề vào trong đó.
Túi cốc vừa là ống kim, vừa là một cốc nước nhựa hình tròn, vừa vặn tốt.
Balo màu xanh bộ đội, cực kỳ hợp với váy của cô.
Cố Bồi nhìn kỹ một giây, không hiểu sao trong lòng nổi lên cảm giác thành tựu.
Hôm nay anh đi từ đơn vị tới thẳng đây, chỉ mặc áo trong màu xanh bộ đội với quần đen.
Hiện giờ đồng phục quân phục cắt may không đẹp bằng sau này, kiểu dáng cũng cực kỳ quê mùa.
Nhưng dáng người Cố Bồi rất đẹp, lại mặc thành kiểu hiếm có trong năm nay, rất có cảm giác thời thượng.
Trong ấn tượng của Lâm Bạch Thanh, người này vẫn dùng nước hoa, trên người luôn là mùi tùng tuyết thoang thoảng trộn lẫn mùi cam quýt.
Ngón tay anh cũng cực kỳ sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn cả ba anh em Cố Vệ Quốc, Cố Vệ Quân và Cố Ngao Văn.
Anh dùng kem trị sẹo của Linh Đan Đường, hơn nữa còn là đồ chuyên dùng, liền tạo thành một lớp màng che ở trên vết sẹo.
Bởi vì dựa vào quá gần, lại có hai ông cụ ở bên cạnh, Lâm Bạch Thanh liền di chuyển ra, nhưng Cố Bồi cũng dịch theo, hỏi: “Có cậu tên là Cố Vệ Quốc, cũng là con cháu nhà họ Cố, là …” Đối tượng tuyển chọn của cháu.
Nói muốn kiểm tra chọn người giúp cô, người đầu tiên anh nhắc tới lại là Cố Vệ Quốc anh chưa từng gặp mặt?
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lòng cô thầm nói, chẳng lẽ Cố Vệ Quốc tâm cơ thâm trầm, giả dối đã thu phục được chú nhỏ của anh ta rồi? Anh muốn khuyên cô chọn anh ta?
Trong lòng Lâm Bạch Thanh chợt không thoải mái.
Lúc này Cố Bồi hỏi lại: “Có phải trước đây cháu qua lại với cậu ta khá nhiều không?”
Quả thật Lâm Thanh Bạch và Cố Vệ Quốc qua lại với nhau rất nhiều, năm cô bảy tuổi thì đến Linh Đan Đường, năm ấy anh ta mười sáu, đã tham gia quân ngũ, không giống mấy người con trai khác nhà họ Cố không hiểu chuyện, còn chán ghét cô, âm thầm bắt nạt cô hoặc là xem thường cô. Năm đó lớn hơn rồi, thỉnh thoảng anh ta trở về thăm người thân, sẽ mua kẹo, mua bánh ngọt cho cô ăn.
Anh ta đã nhìn Linh Đan Đường từ trước, cũng rất thích đến ngồi trong dược đường nói chuyện phiếm với Cố Minh.
Nhưng Cố Minh không coi trọng Cố Vệ Quốc mấy, cũng phải vì nhân phẩm, là mà năm đó quá lớn tuổi.
Mà kiếp trước, cuối cùng Lâm Bạch Thanh chọn Cố Vệ Quốc, lại hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện trước đây anh ta đưa kẹo và đưa bánh ngọt cho cô.
Cô nói: “Cháu không tiếp xúc nhiều với anh ta, chỉ coi như có quen biết thôi.”
Cố Bồi nhướn mày, nói: “Cậu ta đã viết cho tôi một bức thư, ở trong thư viết rất rõ là muốn được thừa hưởng Linh Đan Đường và chăm sóc cháu, bên trong viết rất rõ ràng, khẩn thiết. Chỉ bằng bức thư đó, tôi cũng khá tán thành cậu ta, cho nên tôi liền điều tra hồ sơ và bệnh án của anh ta, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra một chuyện có chút không đúng lắm…”
Có ý gì?
Chồng cũ cặn bã chẳng những viết thư gửi cho ông Ba, ông Năm và bác sĩ Lưu, anh ta còn gửi cho cả Cố Bồi nữa sao?
Lâm Bạch Thanh không tò mò về bức thư mấy, cô tò mò về “chuyện có chút không đúng lắm” đó là chuyện gì.
Cũng vì quá tò mò, trong phòng lại có nhiều người, cô muốn tiến sát vào để nghe rõ chút, mà ông Ba ở phía sau cô, vì muốn tạo không gian cho người ta, ông ấy liền kéo ghế ra sau một chút, Lâm Bạch Thanh bị đẩy gián tiếp, môi liền đụng vào mặt Cố Bồi.
Trong nháy mắt, Cố Bồi chưa kịp né tránh, vẻ mặt anh kinh ngạc, vừa kích động.
Cả hai kiếp, số lần Lâm Bạch Thanh nhìn thấy Cố Bồi hoảng hốt cũng không nhiều, đây là lần thứ ba.
Chú nhỏ của cô rất kích động.