“Về đi, hôm nay là ca đêm của em, còn không mau ăn cơm rồi đi làm?” Lâm Bạch Thanh nói.
Chiêu Đệ vừa mới chuyển lên chính thức, xếp ca làm đều là buổi tối, ban ngày còn phải đào tạo, học tập, một ngày làm việc liên tục không nghỉ.
Bới cơm xong, cô ấy nói: “Nghe nói có một người từ Thủ Đô đến cũng không tệ lắm, chị, chị xem ngoại hình đi, có thể theo kịp chú nhỏ nhà họ Cố không, anh ấy có thái độ gì với chị?”
Nói thật nếu để Lâm Bạch Thanh chọn theo ý của mình, trong tất cả đàn ông của nhà họ Cố, cô sẽ chỉ chọn Cố Bồi.
Mặc dù anh đã nói rõ mình không có ý định kết hôn, nhưng cô cảm thấy chỉ cần cô chọn anh, xuất phát từ lòng thương hại anh sẽ đồng ý.
Còn tình yêu, đời trước cô gặp phải người đàn ông tồi tệ nhất, trái tim tan nát đã không còn khao khát nữa, cô là trung y, xem chữa bệnh cứu người như mạng sống, nhưng trung y không bao gồm toàn bộ phương pháp trị liệu y tế, trung tây kết hợp mới là xu thế phát triển trong tương lai của y học.
Nếu như có thể kết hôn với Cố Bồi, Linh Đan Đường sẽ phát triển tốt hơn so với đời trước.
Nhưng di chúc còn ở đấy, một mình cô không thể lật ngược.
Muốn chọn Cố Bồi, cũng muốn hai vị trưởng bối có thể làm chỗ dựa cho cô, kìm hãm con cháu, chỉ có một khả năng, nhưng đời cháu trai —— Đều, không, được!
Cả hai vị trưởng bối đều không vừa mắt Ngao Văn, Vệ Quân lại càng tránh cô như rắn rết, nhưng Cố Vệ Quốc thì khác, anh ta vẫn luôn rất kính trọng ông Ba và ông Năm, quanh năm hỏi thăm sức khỏe, thư từ không ngừng, hơn nữa anh ta và ông Ba cùng xuất thân từ quân đội nên ông Ba càng thiên vị anh ta.
Ai mà chẳng muốn giàu có, tìm Rolex cũng không được coi là sai lầm lớn gì, hai vị trưởng bối có ấn tượng rất tốt với anh ta.
Nếu hôn sự thật sự rơi lên người Cố Bồi, hai vị trưởng bối đều buồn cho Cố Vệ Quốc.
Lâm Bạch Thanh vừa ăn cơm, vừa suy nghĩ, ngày mai làm thế nào mới có thể để Cố Vệ Quốc biến thành một đống cứt chó thối.
…
Bên kia, nửa đêm canh ba ngõ sâu hun hút, dưới ánh trăng một bóng người ủ rũ bước đi.
Đây đương nhiên là Cố Vệ Quốc, anh ta vừa ra khỏi trại tạm giam, từng bước lê cơ thể nặng nề về đến nhà, đẩy cổng ra thì gặp người mẹ già Kiều Mạch Tuệ ngồi trong sân, đang phì phèo hút thuốc, đốm lửa lập loè.
Nhận lấy điếu thuốc từ trong tay mẹ già, anh ta rít vài hơi thật mạnh, cả người mới coi như có sức lực.
Kiều Mạch Tuệ hỏi: “Đồng hồ đâu, tìm thấy chưa?”
Cố Vệ Quốc nhả ra một ngụm khói, nhún vai, hiển nhiên là không tìm được.
Chị họ Kiều Dẫn Đệ làm việc ở đài thông báo Hàng hải, tình cờ nghe lén được thông tin liên quan tới Rolex từ đài thông báo, nói rằng đồng hồ của Trương Tử Cường được giấu ở bãi rác thành phố Đông Hải, bảo anh ta nhanh chóng đi tìm.
Bản thân Cố Vệ Quốc là người tham tiền tài nên đã làm thủ tục giải ngũ trước thời hạn, lặng lẽ trốn về nhà tìm đồng hồ, lòng anh ta đầy hào hứng cho rằng sẽ có cả gia tài, kết quả không tìm được đồng hồ còn bị công an bắt giữ, thực sự đen đủi.
“Mẹ đã nói Chiêu Đệ không đáng tin, con còn không tin, đã không ăn được thịt dê còn khiến mình gặp phiền phức.” Kiều Mạch Tuệ nói.
Cố Vệ Quốc lại châm một điếu thuốc, rít một hơi hết hơn nửa điếu, không phủ nhận.
Kiều Mạch Tuệ lại nói: “Lúc đầu ông Ba có ấn tượng rất tốt với con, nhưng bị việc giam giữ bôi xấu, con có biết hôm nay nhà cũ rất náo nhiệt không? Ông Ba dẫn theo Vệ Quân từ Thủ Đô đến, thằng nhóc mới 21 tuổi, kém con tròn mười tuổi, môi hồng răng trắng cao ráo, sinh ra đã đẹp trai đáng yêu.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, Lâm Bạch Thanh sẽ chọn con.” Cố Vệ Quốc rít một hơi hết nửa điếu thuốc.
Kiều Mạch Tuệ uốn kiểu tóc đầu chảo, rối bù mà khô xơ, châm tiếp một điếu thuốc khác để hút, quả thực muốn cười chết: “Chọn con? Tại sao? Vì con già hơn các anh em khác hay là vì ngoại hình của con xấu hơn bọn nó?”
Cố Vệ Quốc lại cướp điếu thuốc: “Mẹ, con là con của mẹ mà, sao mẹ cứ nói móc con vậy?”
“Bởi vì con là con trai mẹ, mẹ mới lo lắng cho con, không như người khác đều có cha có tài sản, còn con chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cha mất sớm, lý lịch có vết nhơ, nếu không nhờ vào sản nghiệp tổ tiên thì con còn nghèo cả đời.” Kiều Mạch Tuệ nói.