Liễu Liên Chi lại hỏi Điền Trung Bái: “Có cách khác để giải quyết hay không?”
“Nếu như không hợp tác với doanh nghiệp nước N thì chi bằng để Bảo Tế Đường tham gia vào. Bọn họ có nhiều tiền, cũng bằng lòng bỏ thêm một phần để làm phí nghiên cứu. Lục Bính Khôn nói ông ta bằng lòng bỏ ra hai trăm ngàn.” Điền Trung Bái sợ cựu bí thư lại có ý kiến, liền chêm thêm một câu: “Tôi không có quan hệ với Bảo Tế Đường, là nhóm lãnh đạo thành phố đề cử ông ta.”
Liễu Liên Chi hiểu rõ: “Xem ra nhóm lãnh đạo thành phố đã suy nghĩ rất kỹ, muốn đưa Bảo Tế Đường vào.” Cựu bí thư quá khôn khéo rồi, khiến Điền Trung Bái như một người trong suốt ở trước mặt bà ấy.
Nụ cười trên mặt ông ta còn chưa thu hồi thì nghe Liễu Liên Chi hỏi Cố Bồi: “Quân y Cố, cháu có thể hỏi thử việc đăng ký một phòng thí nghiệm ở bệnh viện quân y giúp bà không?”
Cố Bồi nói: “Nếu bà muốn đến bệnh viện quân y, chí ít cháu rất hoan nghênh bà.”
Liễu Liên Chi nhấp một ngụm nước, nói: “Vậy thì hỏi thử lãnh đạo giúp bà đi, việc này bà sẽ nghĩ cách.”
Cố Bồi vẫn thản nhiên: “Sinh viên chuyên ngành dược trong phòng thí nghiệm của cháu cũng không tệ lắm. Đến lúc đó cháu có thể đăng ký với lãnh đạo, để cho bà dẫn theo bọn họ. Hẳn là bọn họ rất vui vẻ.”
Nhưng chính trong cuộc trò chuyện nhẹ nhàng như vậy, họ đã giải quyết một vấn đề nan giải trị giá ba trăm ngàn. Điền Trung Bái nhìn Lâm Bạch Thanh, cô đang cầm một con tôm bóc chậm rãi, bóc xong lại bỏ vào chén của chồng. Ánh mắt của ông ta thuận thế nhìn về phía Cố Bồi, diện mạo của người đàn ông này sáng sủa, khí chất hiên ngang, vẻ mặt thản nhiên. Ánh mắt của ông ta lại trở về tay Lâm Bạch Thanh. Cô vẫn còn đang “bóc” tôm, lại “bóc” xong một con, sau đó đưa cho Liễu Liên Chi. Liễu Liên Chi nhìn cô, ánh mắt đầy trìu mến, cũng đầy cưng chiều.
Thế nhưng lúc bà ấy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ông ta lại là sự lạnh nhạt không thể tới gần. Điền Trung Bái thật sự không hiểu nổi, trong lòng tự nhủ Lâm Bạch Thanh cũng chỉ mới hai mươi tuổi, còn là một cô gái trẻ. Nếu bàn về chuyện giao thiệp và tài nguyên, cô không thể so được với Bảo Tế Đường, lại càng không cần so với tài lực hùng hậu của doanh nghiệp nước N.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô chọn được người chồng tốt, vẩy tay một cái liền chọn được người có tiền đồ nhất ở bệnh viện quân y, trong tương lai cũng rất có thể làm viện trưởng. Cô chữa bệnh cho người khác, vừa chữa trị liền chữa khỏi cho cựu bí thư của nhà máy sản suất thuốc Đông Hải.
Nhìn một chút người trái kẻ phải, quả thực giống như hai vị hộ pháp của cô.
Cố Bồi là chồng của Lâm Bạch Thanh. Linh Đan Đường lại sản nghiệp nhà họ Cố, anh dồn toàn lực ứng phó thì Điền Trung Bái có thể hiểu. Nhưng Liễu Liên Chi thì sao, quãng thời gian trước bà ấy muốn rút vốn, dọa toàn bộ ban lãnh đạo của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải ăn ngủ không yên.
Nhưng bây giờ bà ấy không chỉ trở về từ thành phố cảng, đã bảy mươi tuổi còn muốn mở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu phát minh, chỉ vì ủng hộ thuốc trung y thôi sao? Hay là đơn thuần muốn ủng hộ Lâm Bạch Thanh?
Điền Trung Bái suy nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra Lâm Bạch Thanh lại là cháu ngoại của Liễu Liên Chi.
Ông ta nghĩ rằng là do thuật chữa bệnh của bác sĩ Tiểu Lâm quá tốt. Cựu bí thư cũng giống ông ta, cũng bị thuật chữa bệnh cao siêu của cô chinh phục! Đúng rồi, sau khi ăn cơm xong, Điền Trung Bái còn phải nhờ Lâm Bạch Thanh kê cho mình một toa thuốc. Mặc dù đã có tuổi, ông ta vốn phải cảm ơn cô vì giúp đỉnh đầu ông ta “rậm rạp” hơn, cũng trẻ ra vài tuổi!
Dư lượng kim loại nặng và thuốc trừ sâu trong thuốc trung y là một rào cản lớn. Thật sự cần phải đặc biệt nghiên cứu, cần tiêu tốn mấy trăm ngàn. Vốn dĩ kế hoạch của Lâm Bạch Thanh là cầu xin bà ngoại, lại nịnh bợ Cố Bồi một chút, nhờ họ giúp giúp mình.
Nhưng thật bất ngờ, cô chưa kịp mở miệng, họ đã tự giác hành động.
Hơn nữa còn làm nghiên cứu ở bệnh viện quân y, vừa có nhân lực vừa có tiền vừa có thiết bị.
Vậy thì việc thuốc trung y pha sẵn mang nhãn hiệu Linh Đan Đường được đưa ra thị trường theo kế hoạch có thể thực hiện bước đầu rồi. Nếu như ở đời trước, Lâm Bạch Thanh không dám nghĩ.
Nhưng đời này, bởi vì bên cạnh có thêm những người đắc lực. Cô liền suy nghĩ, có thể thử khiến cho thuốc của Linh Đan Đường cùng với các loại thuốc thông thường đăng ký bằng sáng chế quốc tế sớm hay không?
Khả năng này không phải là không thể.
Mặc dù phải tới năm 2000 nước họ gia nhập WTO.
Thế nhưng ở đời trước, Lâm Bạch Thanh nhớ rõ lần đầu tiên xin cấp bằng sáng chế quốc tế là thuốc trung y chống ung thư của một bệnh viện quân y nào đó, hơn nữa còn là đăng ký từ năm 94.
Mặc dù quá trình rất gian nan, nhưng nó được ưu tiên hơn thời gian gia nhập WTO của quốc gia, đã được đăng ký sớm. Cho nên điều này chứng minh con đường này cũng không phải là không thể thực hiện được, chỉ là hơi khó đi mà thôi. Đương nhiên trước mắt chỉ có thể xem như giả thiết mà tưởng tượng một chút. Ở đời trước, chuyện đó cũng là chuyện của hai mươi năm sau, hơn nữa cuối cùng cô bại trận.