Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Cũng tốt, bệnh nhân bình thường đến nhìn thấy trong hành lang là một nhóm người đội mũ công an, họ đều hơi không dám vào. Dù Phàn Ỷ Mộng và đám đàn em của cô ta muốn kiếm gây rối cũng phải cân nhắc.

Mà công an của Cục thành phố đến rồi, nếu được chữa khỏi họ sẽ nói cho công an của sở bộ, nếu cũng chữa khỏi cho sở bổ, có phải họ sẽ nói cho thành phố và sở bộ khác không, coi như là quảng cáo, có phải người bệnh cũng sẽ đến hết không?

Vậy Linh Đan Đường hoàn toàn không cần sợ người của xã hội đen nữa rồi.

Mục Thành Dương càng nghĩ càng vui, đương nhiên dù bận tới chổng vó nhưng cũng rất vui. Lâm Bạch Thanh còn bận hơn anh ấy, nhưng hôm nay tâm trạng cô cũng cực kỳ tốt. Không phải vì đông bệnh nhân và cũng không liên quan đến chuyện giải quyết được Phàn Ỷ Mộng.

Nói ra thì khôi hài, đời trước cô bận nửa đời ở Linh Đan Đường, Cố Vệ Quốc chưa từng ở phòng khám im lặng chờ cô lần nào, lúc hai người mới kết hôn cũng từng sống yên ổn một khoảng thời gian nhưng nhiều lắm cũng chỉ nửa năm. Cố Vệ Quốc không bận gì, nhưng anh ta thà bỏ thời gian ra uống rượu với chiến hữu, giao tiếp xã giao, cũng sẽ không dành nó cho cô.

Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi kết hôn mới hơn nửa năm.

Ban đầu Cố Bồi giống hệt Cố Vệ Quốc, thậm chí còn tệ hơn.

Nhưng hôm nay anh lại cố tình chờ cô ở phòng khám, bên cạnh cô khi cô khám bệnh, vừa ngồi xuống cái là hai tiếng, chỉ chút chuyện nhỏ này, nhưng Lâm Bạch Thanh lại cực kỳ vui trong lòng. Cô sợ nói cho người khác nghe thì người ta sẽ cười cô không hiểu biết, chỉ có thể âm thầm giấu giếm niềm vui.

Chỉ có một bộ kim châm nên cứ hễ chữa xong cho một bệnh nhân thì phải tiến hành khử trùng áp suất cao.

Lâm Bạch Thanh bước chân nhẹ bẫng xuống tới lầu một, vừa cho kim châm vào máy thì nghe có người gọi sau lưng: “Thanh Thanh?”

Lâm Bạch Thanh quay đầu lại nhìn: “Ông Sở, sao ông đến đây?” Sở Xuân Đình sớm đã nói muốn cho cô một bộ ngân châm, lúc này đã về tay rồi.

Sắc mặt của ông ta vẫn ỉu xìu.

Đương nhiên rồi, chờ tận mấy hôm, vốn cho rằng cháu gái sẽ đến tìm mình xin giúp, kết quả người ta không tìm ông ta mà tìm một nhóm công an. Dĩ nhiên ông ta rất vui mừng yên tâm, vì cô cháu gái nhìn bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu này cũng có tâm cơ, có thủ đoạn giống ông ta.

Con cháu có thể sóng sau xô sóng trước, ông ta rất kiêu ngạo.

Nhưng không giúp được cháu gái, không hòa nhập được vào cuộc sống của cô, ông ta không khỏi thấy hiu quạnh.

Ông ta có nhiều mối quan hệ, nhiều thủ đoạn nhưng lại không sử dụng được chút gì với cháu gái mình.

“Nếu có thể, hay là cháu đến nước M một chuyến nhé.” Ông ta nói trước: “Dù giữa người lớn có ra sao đi nữa, con cháu cũng không có lỗi.”

Lâm Bạch Thanh biết ông ta vẫn nói về chuyện lần trước, bệnh của con gái Sở Thanh Tập hơi nan giải nên cần cô khám thử.

Lâm Bạch Thanh sẽ không đến nước M, không phải thấy người thân bị bệnh mà cô thấy c.h.ế.t không cứu.

Mà do cô không tin Sở Thanh Tập: một người dám hại cả cha mình thì sẽ cho cô nếm quả ngon gì chứ?

Lại nói, cô chỉ định dùng thủ đoạn, y học hiện đại chữa không khỏi thì phần lớn là cô cũng hết cách rồi.

Cô không thể vì chạy tiếp sức cho nền y học hiện đại mà bỏ mặc không quan tâm phòng khám của cô.

Sở Thanh Tập có cho cô thêm một bộ kim châm nữa cô cũng không thể đồng ý.

Sở Xuân Đình im lặng một lát, nói: “Lúc ông vừa xuất ngoại, thấy thằng bé khá có tiếng trong nhóm người hoa bản địa, ra ngoài thì có người vây quanh, ủng hộ rầm rộ, người người kính trọng, rất dễ làm thằng bé kiêu ngạo. Nhưng sau này thằng bé đã làm vài việc, khiến ông vô cùng căm giận nên hai người ông bèn trở mặt, lúc ấy ông cũng đã nói với thằng bé, đời này, thằng bé đừng mong được hưởng tài sản của ông dù chỉ là một cắc bạc, cháu biết đấy, thằng bé đã hạ thuốc ông. Nếu cháu muốn nghe đầu đuôi và ẩn khúc trong đó, ông có thể nói cặn kẽ cho cháu, tuy là chuyện xấu trong nhà, nhưng giữa người nhà chúng ta nói với nhau, không có gì trở ngại.”

“Tôi bận lắm, không rảnh, thôi đi.” Lâm Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào thời gian trên máy khử trùng áp suất cao, không quan tâm nói.

Cô không có hứng thú với tình thù cha con giữa chú Hai xấu xa và ông cụ.

“Nói ra thì hổ thẹn, ông vốn cho rằng thằng bé chỉ là nghiệp chướng, báo ứng của ông. Nhưng gần đây thằng bé đã nói một chuyện khiến ông vô cùng áy náy với cháu và cả Liễu Liên Chi…”

Sở Xuân Đình im lặng nửa buổi mới nói: “Thằng bé nói chỉ cần cháu đến nước M, thằng bé sẽ có thể nói cho cháu tin tức về Thẩm Khánh Nghi!”

Advertisement
';
Advertisement