Lâm Bạch Thanh vừa mới dùng Mã Hàm Thiết châm châm cứu cho bệnh nhân, vừa khử trùng xong đang chuẩn bị đi lên tầng hai thì có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đuổi theo lên cầu thang, hét hết tiếng này đến tiếng khác: “Bác sĩ, cô có biết xem bệnh lao phổi không?”
Lâm Bạch Thanh quay lại nhìn ông ta, thấy người đàn ông này sắc mặt hồng hào, tràn đầy sức sống, vừa nhìn là biết người rất khỏe mạnh, hoàn toàn không giống như người mắc bệnh lao phổi, cô liền nói: “Chú à, chú không phải bị bệnh lao phổi đâu, có lẽ là bị cảm lạnh rồi, chú đi xếp hàng đi, để bác sĩ Mục khám cho chú.”
Người đàn ông không nghiêng không lệch, tằng hắng một tiếng, khạc ra một ngụm đờm đặc, vừa hay khạc vào dưới chân ba người họ.
Bệnh lao phổi không còn là một bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nữa, hiện nay cả tây y và trung y đều có thể trị được.
Nhưng những người bình thường không biết chuyện này, vừa nghe đến bệnh lao phổi, ba bệnh nhân, ngay cả những người đang khám bệnh trong phòng khám hay những người đang châm cứu trong phòng điều trị đều bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên, trên người vẫn còn kim châm nhưng lại quay người lại định chạy ra ngoài.
Lâm Bạch Thanh đang ở trong hành lang, cô vội khuyên những người đang châm cứu kim châm trên người quay trở lại phòng.
Lúc này, cô còn chưa nhận ra là có người đang cố tình đến gây sự nên cô nói với người đàn ông: “Lại đây, tôi xem bệnh cho chú.” Trên người ông ta có một mùi hôi như mùi cá chết, một mùi rất khó ngửi. Lâm Bạch Thanh muốn biết cái mùi này rốt cuộc đến từ đâu.
Người đàn ông đưa tay ra: “Bác… bác sĩ, hai ngày trước tôi bị một con ch.ó dữ cắn, con ch.ó đó vừa cắn tôi xong thì c.h.ế.t ngay tại chỗ, tôi… gâu… bây giờ tôi rất muốn cắn người, cô thấy nên làm như thế nào đây?”
Một bệnh nhân vừa ngồi trong phòng điều trị nhảy dựng lên, hét lên: “Đây chắc là bị bệnh chó dại rồi đó.”
Một người khác nói: “Tôi nghe người ta nói nếu bị người mắc bệnh chó dại cắn thì người đó cũng sẽ bị lây bệnh.”
Vào những năm chín mươi, trong dân gian lưu truyền một câu nói rằng nếu như ai bị người mắc bệnh chó dại cắn thì người đó cũng sẽ bị lây bệnh chó dại, khi nghe đến bệnh chó dại thì mặt ai cũng thay đổi, tránh họ như tránh tà.
Trong nháy mắt, dù có khuyên mấy bệnh nhân đang châm cứu ra sao thì họ cũng không chịu ở lại, lần lượt rút kim ra, bỏ chạy hết. Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng hiểu rằng người này đến là để phá đám, là để gây chuyện.
Cô trở tay đẩy người đàn ông vào tường, cô hỏi: “Chú này, rốt cuộc chú muốn làm gì?” Người đàn ông quay đầu lại, vừa cười vừa duỗi chân bỏ chạy.
Lâm Bạch Thanh đã sớm thủ trước, cô móc mạnh một cái dọc theo cái chân mà người đàn ông duỗi ra, khuôn mặt đang dán vào tường của người đàn ông trượt dài xuống dưới, nhưng trượt được nửa đường thì ông ta đột nhiên cong eo, trở tay móc lên, lấy tay đánh vào n.g.ự.c Lâm Bạch Thanh.
Nếu chỉ đơn thuần muốn gây rắc rối thì chỉ cần gọi cảnh sát đuổi đi là xong. Nhưng nếu giở thói côn đồ thì tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như thế được.
Lâm Bạch Thanh tức giận, cô đẩy đầu gối vào thắt lưng của người đàn ông, mượn sức nhảy lên, lấy cùi chỏ đánh vào huyệt Kiên Trinh của đối phương.
Cả người cô đều dựa vào sức lực của người đàn ông, mượn lực đánh lực, dùng cùi chỏ đánh thẳng vào huyệt vị, người đàn ông chỉ cảm thấy mới trong nháy mắt mà toàn lưng tê dại, mặt vặn vẹo, trong tai phát ra tiếng ù ù, răng hàm như rơi vào cơn đau co giật, ông ta đau đớn không khỏi kêu lên: “A… A!”
Mục Thành Dương đã quen với chuyện này, anh ấy vừa xem trận chiến nhưng vẫn không quên mở chén trà ra uống lấy một ngụm, nhàn nhã đắc ý.
Bác sĩ Lưu là người chứng kiến đàn em mình trưởng thành từ nhỏ đến lớn, bà ấy chuẩn bị sẵn đồ đạc, nhỡ đâu người đàn ông này bị cô đánh bị thương thì còn cấp cứu cho ông ta. Mấy người thực tập sinh thì há mồm trợn mắt.
Đặc biệt là Hứa Triều, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Đàn chị lớn hơn cậu ấy một tuổi, vừa rồi khi nhìn thấy có người muốn bắt nạt cô, cậu ấy đã xắn tay áo định lao vào rồi. Cuối cùng, cô chỉ mất ba giây để lật đổ một người đàn ông thân thể cường tráng, khỏe mạnh như trâu? Hơn nữa mặt còn không đổi sắc, người không thở gấp, cô bình thường giống như đang chữa bệnh cho bệnh nhân vậy. Nhưng người đàn ông bị cô đánh thì rất thảm, ông ta quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, nước miếng và nước mắt chảy dài trên mặt.
Lâm Bạch Thanh lấy ra một tờ giấy vệ sinh đưa cho ông ta, hỏi với giọng đầy ấm áp: “Chú à, rốt cuộc chú muốn làm cái gì?”
Người đàn ông lắp bắp: “Cô… cô quả là danh bất hư truyền.”
Ông ta lại chắp tay nói: “Từ lâu tôi nghe nói trong dược đường này có một người biết võ, cho nên muốn đến làm quen… làm… làm phiền rồi.”
Nói xong, người đàn ông thất tha thất thiểu bỏ đi.