Lâm Bạch Thanh quấy nhiễu Kiều Mạch Tuệ, cố ý nói khích cho bà ta đi.
Lúc này đương nhiên phải thừa thắng xông lên: “Chị dám đi cái rắm, chị mà thấy Kiều Dẫn Đệ, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.”
Khiến cho mẹ chồng kiếp trước á khẩu không nói nên lời, Lâm Bạch Thanh cũng đã rửa mặt xong, đang muốn đi ra ngoài lại thấy Thẩm Khánh Hà đang đi vào.
Bà xách một chiếc cặp da nhỏ nói: “Thanh Thanh, hôm nay bà ngoại cháu có chút việc bận, đến chiều tối mới đến châm cứu được. Đoán là cháu vừa mới khai trương, trong tay còn khá eo hẹp, kêu dì mang tiền mừng tuổi những năm qua thiếu cháu đưa cho cháu.”
Lâm Bạch Thanh đã biết bà ngoại giàu có, làm việc cũng thẳng thắn. Nhưng khi cô mở cặp da ra, móc ra một xấp tờ một trăm đồng vẫn hơi sững sờ: “Đây là cho cháu? Tiền mừng tuổi? Ở đây có khoảng ba mươi nghìn đồng, dì chắc chứ?”
Một xấp mười nghìn đồng, tổng cộng ba mươi nghìn đồng.
“Mấy năm nay bà ngoại đã cho Mã Giai không chỉ có ba mươi nghìn đồng, cho cháu như vậy xem như là ít rồi.” Thẩm Khánh Hà cười nói. Tiểu Mã Giai đã từng là đứa cháu độc đinh duy nhất dưới gối của Liễu Liên Chi. Vào ngày lễ tết, bà ấy sẽ cho đứa trẻ không ít tiền. Mặc dù bây giờ Mã Bảo Trung đã bị bắt nhưng Tiểu Mã Giai vẫn là cháu ngoại trai của Liễu Liên Chi.
Do dì đã nói là tiền mừng tuổi, nên Lâm Bạch Thanh đành nhận: “Dì, cảm ơn bà ngoại thay cháu nhé.”
Thẩm Khánh Hà nhìn Lâm Bạch Thanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cười khổ nói: “Dì và bà ngoại cháu nợ mẹ cháu và cháu đời này không biết bao giờ trả hết, cháu nói cảm ơn, trong lòng chúng ta càng thêm tự trách và bất an.”
Ngẫm lại thấy thật sự hổ thẹn, nếu không phải Cố Bồi phát hiện ra số liệu kiểm tra sức khỏe của bà có vấn đề, nếu không phải Lâm Bạch Thanh kiên trì kê đơn thuốc, châm cứu cho bà, có lẽ bây giờ Thẩm Khánh Hà đã là người chết.
Nhưng người đàn ông bà tin tưởng và yêu thương nhất, lại là người chồng thâm độc muốn thừa kế toàn bộ tài sản của bà. Càng đáng hận hơn chính là người đàn ông đó ngoài mặt thì yêu bà, thương con, nhưng ở bên ngoài lại âm thầm nuôi nấng con trai riêng. Một khi bà c.h.ế.t thì Tiểu Mã Giai của bà sẽ như thế nào?
Trong khoảng thời gian này, tóc của Thẩm Khánh Hà đã bạc một nửa. Bà còn gặp ác mộng vào ban đêm, không phải mơ thấy Thẩm Khánh Nghi bị sóng biển cuốn đi thì cũng là mơ thấy Thẩm Khánh Nghi bị trói hoặc bị hành hạ.
Bà và Thẩm Khánh Nghi lớn lên cùng nhau, mà Thẩm Khánh Nghi lại bị Mã Bảo Trung làm hại. Có thể tưởng tượng được thâm tâm dằn vặt và cảm giác tội lỗi của Thẩm Khánh Hà.
Nhất là khi nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, vừa nghĩ đến có thể chị gái đã không còn trên trần gian nữa, Thẩm Khánh Hà càng cảm thấy khó vượt qua hơn.
Khi người nhà người ta trò chuyện với nhau, nếu là hàng xóm biết điều sẽ không nên nghe lén, nhưng Kiều Mạch Tuệ không có cái ý thức đó.
Bà ta không biết Liễu Liên Chi nhưng luôn cảm thấy đối phương nhìn quen mắt, cho nên rất hiếu kỳ với Liễu Liên Chi. Nghe Lâm Bạch Thanh thì thầm câu “ba mươi nghìn”, trái tim Kiều Mạch Tuệ đập thình thịch.
Trong lòng tự nhủ bà ngoại của Lâm Bạch Thanh sẽ không giàu có đến như vậy, một tay có thể chi cho cháu ngoại gái ba mươi nghìn đó chứ? Bà ta không tin.
Đúng lúc này cũng đến giờ Lâm Bạch Thanh đi làm nên cùng ra ngoài với Thẩm Khánh Hà, đi vào ngõ nhỏ.
Hai chân Kiều Mạch Tuệ nhanh nhẹn đi theo, tò mò nhất định phải nghe được những gì họ nói.
Lâm Bạch Thanh vừa đi vừa nói: “Dì à, tiền có thể cho bất cứ lúc nào. Mới sáng sớm, dì bận rộn nhiều việc, sao phải đặc biệt đi một chuyến?” Lại nói: “Chúng ta là người thân, dì và bà ngoại cứ như vậy, mặc dù cháu rất vui nhưng trong lòng cũng không dễ chịu. Hai người cứ như vậy mãi, cháu sẽ không có ý định nhận lại hai người.”
Thẩm Khánh Hà cười nói: “Không phải dì cố ý đến đây, gần đây bà ngoại cháu thích tòa chung cư cũ của Cung tiêu xã, tình cờ ở gần chỗ cháu. Bà ngoại muốn mua lại tất cả để cải tạo. Dì đã hẹn với lãnh đạo của Cung tiêu xã tám rưỡi gặp mặt nói chuyện nên thuận đường ghé qua đây.”
Lâm Bạch Thanh cao giọng hỏi: “Thật ạ?”
“Việc này sao có thể giả được, nếu cháu không bận việc thì đi cùng dì đến Cung tiêu xã?” Thẩm Khánh Hà nói. Lâm Bạch Thanh thầm nghĩ trong lòng không hổ bà ngoại là bà chủ của một nhà máy lớn trước Giải phóng, rất có tầm nhìn.
Linh Đan Đường nằm ở trung tâm thành phố cổ, giá đất sẽ ngày càng lên nhanh trong tương lai, bây giờ là thời điểm tốt nhất để mua bất động sản. Chờ mười năm sau, tòa nhà đó có thể tăng giá hơn mười lần.
Ngày đầu tiên khai trương, Lâm Bạch Thanh có một sự trì trệ đáng xấu hổ, thậm chí cảm thấy mình không cần phải cố gắng nữa.
“Ui da!” Sau lưng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Bạch Thanh ngoái đầu lại nhìn, thấy Kiều Mạch Tuệ đang ngồi xổm cách đó không xa, xoa chân. Có vẻ như bà ta vội nghe lén không chú ý dưới chân, sáng sớm bị trẹo chân rồi.