Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Mục Thành Dương không hiểu ý của ông cụ, an ủi ông ta nói: “Ông yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ tổ chức linh đình, cũng để thầy tôi nở mặt nở mày.”

Sở Xuân Đình hơi trầm ngâm rồi hỏi: “Mời bao nhiêu khách?”

Mục Thành Dương nói: “Khoảng năm mươi người, đều là người quen cũ của thầy tôi.”

Sở Xuân Đình cười nhạo một tiếng: “Người quen cũ, chẳng khác gì họ hàng nghèo.”

Mục Thành Dương không thích giọng điệu hạ thấp thầy của ông ta, lập tức nói để bù vào: “Cục trưởng Cục y tế thành phố, Liễu Phong của trang trí Liễu Phong cũng sẽ đến, cũng coi như ổn.”

Sở Xuân Đình lại hỏi: “Có phải nhà họ Cố có hai lão già cũng muốn xuất hiện không?”

Ông Ba đã về Thủ Đô rồi, người muốn đến chỉ có ông Năm.

Mục Thành Dương nói: “Chỉ có một người, ông Năm nhà họ Cố, từng làm việc ở bộ giáo dục.”

Sở Xuân Đình cười cười: “Tôi biết ông ấy, bản thân không có tiền đồ còn sinh ra một thằng con trai phế vật, cả nhà đều là kẻ hề.”

Mục Thành Dương không tiếp nổi đợt này, gượng gạo cười.

Sở Xuân Đình chơi đùa một chiếc ấm trà đất sét màu tím trong tay, lại hỏi Mục Thành Dương: “Ông nội cậu vẫn khỏe chứ?”

Ông nội Mục Thành Dương cũng là bác sĩ già nổi danh giới trung y, chuyên chữa bệnh xương khớp, té ngã bị thương, rất nổi danh ở Quảng Châu.

Mục Thành Dương nói: “Nhờ phúc của ông, sức khỏe ông nội tôi rất tốt.”

Sở Xuân Đình nói: “Ông ấy gả con gái đến Bảo Tế Đường, từ đó bò chân lớn vào Bảo Tế Đường, Linh Đan Đường khai trương, ông ấy không chỉ không đến, chắc còn sẽ liên kết với rất nhiều bác sĩ già giới trung y, cũng không cho họ đến xu nịnh nhỉ?”

Mục Thành Dương cười gượng nói: “Ông nội tôi nói sức khỏe ông ấy không tốt nên không đi, nhưng tôi lại không hề nghe nói tới chuyện liên kết với bác sĩ già giới trung y không cho họ đi.”

Sở Xuân Đình nhướng lông mày đỏ sẫm nở nụ cười: “Cậu không biết là tại cậu ngu, tôi thì không, còn có thể không rõ sao?”

Ông cụ nhà họ Mục vô cùng nhanh trí, biết Bảo Tế Đường có kim châm bèn gả con gái qua đó.

Biết Cố Minh y thuật giỏi, bèn cử con trai cả đến Linh Đan Đường học y thuật.

Bản thân ông ấy có nhân mạch có gia thế, sau này Mục Thành Dương muốn làm riêng thì sẽ vừa có kim châm vừa có y thuật, dược đường vừa mở, vừa không cần lo chuyện làm ăn, cũng không cần to chuyện danh tiếng.

Nên ông ấy không xuất hiện trong lễ khai trương của Linh Đan Đường cũng thật sự không phải chân cẳng không tiện gì, mà là thân làm cha vợ của Bảo Tế Đường, lại có sức ảnh hưởng nhất định ở Quảng Châu nên không muốn vì sự có mặt của mình mà giúp cho lễ khai trương của Linh Đan Đường quá linh đình, để nó cướp mất đầu gió của Bảo Tế Đường.

Sáng suốt như Sở Xuân Đình, dĩ nhiên nhìn cái đã nhìn ra vấn đề.

Nhưng điều ông ta rất cảm khái là: “Tiểu Mục, ông nội cậu là một con cáo già, thông minh không ai bằng nhưng cậu là một đứa trẻ tốt, giống hệt Thanh Thanh nhà tôi, ngay thẳng chân thành, say mê y thuật.”

Mục Thành Dương dọn kim châm, cười nói: “Là thầy tôi biết cách dạy học trò.”

Thật ra ông nội anh ấy đã không muốn anh ấy bợ đỡ cho Lâm Bạch Thanh, muốn anh ấy ra ngoài mở phòng khám riêng.

Nhưng từ đầu đến cuối Mục Thành Dương cảm thấy mình vẫn chưa đủ kỹ thuật, còn phải học thêm, vì điều này mà dạo gần đây trong nhà xảy ra mâu thuẫn, về nhà thì ông cụ luôn xụ mặt, đương không còn muốn răn dạy anh ấy vài câu.

Dùng lời của ông cụ thì ngày nay trung y đã không còn gọi là y thuật nữa, mà gọi là tên tuổi.

Như Bảo Tế Đường, không nói đến tiền kiếm được từ xuất khẩu ngoại thương, một năm chỉ dựa vào quỹ hỗ trợ và các hạng mục trợ cấp ưu đãi của chính phủ cũng lấy được mấy trăm ngàn, những khoản này không phải nhờ vào chữa bệnh, mà nhờ vào tên tuổi.

Mục Thành Dương mời ông cụ nhà anh ấy tận mấy lần ông cụ đều không xuất hiện, đã không còn ôm hy vọng nữa rồi.

Nhưng điều làm anh ấy mở mang tầm mắt là người ông ngay cả đứa cháu ruột này cũng không mời được, đến hôm khai trương lại tự động xuất hiện.

Đồng thời còn có rất nhiều nhân vật nổi danh Đông Hải Mục Thành Dương không dám nghĩ, cũng dồn dập có mặt lại buổi lễ khai trương.

Mà đây chính là do Sở Xuân Đình làm ra.

Không nói chuyện này nữa, lại nói chuyện bên Lâm Bạch Thanh.

Ngày mai là thứ bảy, đã xác nhận xong danh sách khách mời, người của công ty sự kiện cũng đã đến, lắp sân khấu ở sân sau, điều chỉnh âm thanh, bày cổng vòm, dọn xong, sáng sớm ngày mai mở cửa đón khách, tổ chức lễ khai trương là được.

Lâm Bạch Thanh không dành nhiều sự quan tâm và chú ý cho bà ngoại mới toanh của cô lắm.

Cô phải bận rộn khai trương, bà ngoại vừa có xe vừa có công ty, nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải còn cử người trông coi. Bà ấy đến thì cô đ.â.m kim vào, chỉnh đồng hồ xong, đến giờ thì rút kim, bắt mạch rồi cho bà ấy rồi đi.

Còn chuyện tuổi thơ của mình, cô cũng chỉ kể đơn giản qua loa một ít.

Chỉ nói cha mẹ đối xử với cô cực kỳ tốt, nói từ nhỏ thầy đã yêu thương cô, không nói chuyện lúc nhỏ cô bị bệnh, liên quan đến hôn sự, cũng nói thành hai bên tình nguyện với Cố Bồi, tóm lại là cô kể quá khứ của mình rất hạnh phúc.

Advertisement
';
Advertisement