Lúc này Liễu Liên Chi vẫn chưa thể chắc rằng Lâm Bạch Thanh là cháu gái của mình.
Là một người sở hữu 50% cổ phần của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, bà ấy có thể tán thưởng Lâm Bạch Thanh, bà ấy cũng hy vọng Lâm Bạch Thanh là cháu gái mình thật, nhưng bà ấy cần chứng cứ xác thực.
Hiện tại đã đến giờ tan làm rồi, dù bệnh viện quân y có chứng cứ, cũng phải đến giờ hành chính ngày mai mới có thể lấy được.
Nên Liễu Liên Chi vẫn rất ung dung, bà ấy muốn nói chuyện tự nhiên với chồng của cháu gái mình, chờ đến sáng mai lấy được chứng cứ, dựa vào chứng cứ để phán đoán tính chân thật của sự việc.
Nhưng lúc bà ấy nhìn xuống, trông thấy đồ trong tay Lâm Bạch Thanh thì chợt thấy bất ổn.
Trong tay Lâm Bạch Thanh là một mảnh vải cotton màu trắng đã ố vàng, bên trên in hình cừu nhỏ lông xoăn.
Liễu Liên Chi nhìn mảnh vải kia thật lâu, bỗng dưng giãy khỏi tay của Mã Tú Cần, loạng choạng đi đến mép giường, túm lấy túi da mở ra, lục lọi gì đó trong túi, cuối cùng cũng lục ra một món đồ, vẫy tay ra hiệu Lâm Bạch Thanh đi qua.
Lâm Bạch Thanh đi qua xem thử thì thấy trong tay Liễu Liên Chi có một món đồ bị đổi màu do giặt tẩy, còn vô cùng nhàu nát, vừa không giống khăn lụa, cũng không giống khăn choàng, mà nằm ở giữa hai vế.
Nó cũng có màu trắng, hoa văn bên trên cũng là cừu nhỏ có lông.
Đặt song song khăn quấn tã và khăn choàng bạc màu lại với nhau, Liễu Liên Chi nói: “Thanh Thanh, cháu đã phát hiện gì chưa?”
Lâm Bạch Thanh nhìn ra rồi, món đồ này và khăn quấn tã được may từ một chất vải.
Liễu Liên Chi im lặng thật lâu, dịu dàng nói: “Lúc ấy bà làm nhân viên quét dọn ở thành phố, mùa hè cổ thường hay đổ mồ hôi ướt sũng, mẹ cháu may cho bà rất nhiều khăn để lau cổ, đây là cái cuối cùng.”
Miếng vải cotton chỉ ba tấc, Thẩm Khánh Nghi lấy nó làm thành khăn quấn tã cho con gái, rồi làm một cái khăn choàng cho mẹ.
Lúc con gái chào đời, bà ấy quấn tã nhỏ đong đầy tình thương lên cho con gái, trong một thành phố xa xôi bốn ngàn dặm, mẹ cũng nhận được khăn choàng bà ấy gửi về, lót vào cổ có thể không bị mồ hôi thấm ướt lúc quét đường.
Hai thứ này được đặt cạnh nhau, Liễu Liên Chi không cần chứng cứ gì nữa.
Vì hai mảnh vải này đã là chứng cứ xác đáng nhất.
Liễu Liên Chi vốn nên nói chuyện với Cố Bồi, nhưng sau khi nhìn thấy miếng khăn quấn tã này, bà ấy không còn tâm trạng gì mà đi quan tâm bất kỳ người ngoài nào nữa, bà ấy dịu giọng nói: “Thanh Thanh, các cháu về đi, bà nên nghỉ ngơi rồi.”
Lâm Bạch Thanh mới tìm được bà ngoại, cô ngưỡng mộ thân thế truyền kỳ và học thức của Liễu Liên Chi nhiều hơn, không hề có quá nhiều tình thân nên lúc nãy vẫn còn bụng dạ để đùa với chồng.
Nhưng khoảnh khắc này, từ trong nỗi đau Liễu Liên Chi đang kìm nén, cuối cùng cô cũng nhận ra một người mẹ mất đi con gái sẽ đau đớn và buồn bã cỡ nào.
Liễu Liên Chi gian nan nằm lên giường, lại nói: “Về nhà nghỉ ngơi đi, để khăn quấn tã này lại cho bà là được.”
Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Bồi, tuy rất có lỗi với anh nhưng vẫn nói: “Bà ngoại, buổi tối cháu ngủ với bà nhé.”
Sắc mặt Liễu Liên Chi bình tĩnh không gì bằng, giọng nói cũng rất dịu dàng nhưng kiên trì: “Không cần đâu.”
Bà ấy siết chặt di vật con gái để lại, lại nói: “Không phải bà ngoại không thích cháu, nhưng giờ bà chỉ muốn nằm im một mình, mau đi đi, về nhà nghỉ ngơi.”
Lúc này, có nhiều người quan tâm bầu bạn hơn cũng không có ý nghĩa gì với bà ấy.
Bà ấy chỉ muốn ngắm nhìn đồ vật con gái mình để lại, im lặng hoài niệm, nhớ nhung con gái mình.
Đương nhiên chắc chắn Lâm Bạch Thanh không thể đi.
Ra ngoài với Cố Bồi, cô nói: “Anh về nhà đi, buổi tối em ở với ngoại.”
Sắc mặt Cố Bồi không tốt nhưng giọng điệu vẫn hòa nhã: “Anh có thể về ký túc xá ở.”
Anh có ký túc xá ở đơn vị, điều kiện cũng tốt lắm.
“Đúng rồi, lúc nãy anh nói, chuyện liên quan đến tình nhân Mã Bảo Trung…” Lâm Bạch Thanh kéo cánh tay chồng, nhỏ tiếng hỏi: “Có thể nói ở đây không anh?”
Cố Bồi ra hiệu Lâm Bạch Thanh chờ chút, vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh.
Một lát sau, Mã Tú Cần ra khỏi phòng bệnh của Liễu Liên Chi, đúng lúc chạm mặt Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh.
Cô ta là một cô gái tính tình rất lanh lẹ, thấy Lâm Bạch Thanh vẻ mặt sâu xa chăm chú nhìn mình, lập tức nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm cô đừng hiểu lầm, khoa nội trú và trung tâm điều dưỡng chúng tôi thực hiện chế độ chuyển đổi vị trí công tác, tôi bị chuyển ca qua đây.” Lại nói: “Hôm nay vốn không phải đến ca tôi làm, là chủ nhiệm đặc biệt điều tôi qua.”
Nhìn Cố Bồi, lại cố tình nói: “Yên tâm đi, đời tôi ghét nhất là mối quan hệ nam nữ bất chính, sẽ giữ khoảng cách với mọi đàn ông đã kết hôn, dù anh ta có ưu tú cỡ nào.”