Lâm Bạch Thanh không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng căn cứ vào sự tự tin mù quáng của Cố Bồi, cô cảm thấy không hẳn là tuyệt vời mà còn ngược lại vẫn sẽ không ổn.
Nhưng không sao, vợ chồng mà có cơ hội để thử lại.
Một ngày nóng nực, Cố Bồi vừa mới tắm xong, cơ thể mát lạnh, không hiểu sao Lâm Bạch Thanh lại cảm thấy an toàn khi cuộn tròn nằm trong lòng anh, trong nháy mắt đã bị kéo vào trong mộng đẹp.
Tình hình sức khỏe của thằng bé nhà Cố Ngao Cương đã tốt hơn, trước mắt không cần phải châm cứu. Lâm Bạch Thanh lập tức đề nghị anh ta đưa đứa nhỏ đến bệnh viện. Sau khi phẫu thuật thành công, xuất hiện một thời gian sẽ lại châm cứu.
Đứa nhỏ còn bé, phát triển rất nhanh, vài năm nữa sẽ hồi phục như bình thường.
Bởi vì bà Liễu là phụ nữ có thai nên không thể thường xuyên châm cứu, một tuần chỉ cần đến một lần.
Trừ hai bệnh nhân này thì cô không tiếp ai khác, phải chuyện bị cho việc khai trương chính thức.
Ăn sáng xong, Lâm Bạch Thanh vừa ra khỏi cửa đã gặp bác gái Tề ở đối diện.
“Cháu gái, tôi thấy dược đường đã gần như ổn rồi thì bao giờ khai trương?” Bà ta hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Có gì không thoải mái thì nói với cháu, cháu sẽ khám cho bác bất kỳ lúc nào.”
Bác gái Tề chìa tay ra: “Trên tay tôi có một cục mụn, bình thường không thấy đau nhưng con tôi nói sợ là cái u nên muốn dẫn tôi đến bệnh viện cắt bỏ. Tôi không muốn phẫu thuật nên sang nhờ cô chữa trị cho tôi.
Lâm Bạch Thanh cầm lấy tay bác gái Tề nhìn qua, hóa ra một khối nang hạch. Cô xoa xoa một lúc rồi đột nhiên dùng sức bóp một cái rồi lập tức thả ra:: “Được, hết rồi.”
Bác gái Tề cảm thấy hơi đau một chút, chỉ một lúc là hết nhưng cảm thấy sợ chữa như vậy không hết bệnh, mơ hồ: “Chỉ vậy thôi, hết rồi?”
Nhìn xuống tay lần nữa, quả nhiên cục mụn kia trên tay đã biến mất như chưa từng có gì.
Lâm Bạch Thanh chữa cục mụn này kiểu gì vậy? Chỉ một cái chớp mắt đã chữa khỏi cho bà ta.
Bác gái Tề cảm thán, lúc cô mới đến ngõ nhỏ này dáng người còn nhỏ như hạt đầu, bây giờ đã trở thành một cô gái trưởng thành, trên người còn một thân y thuật, quả thật vô cùng thần kỳ.
Như thường lệ Lâm Bạch Thanh vẫn tới sớm nhất.
Mở cửa sân sau trước rồi cầm cái chổi lên quét sân.
Sân xi măng mới làm rất dễ dọn dẹp, chỉ cần quét hai cái đã sạch sẽ.
Đi đến phòng khám, sàn nhà sạch sẽ, sáng ngời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên tường, cái tủ gỗ cũ kỹ đựng năm trăm vị thuốc đông y cũng đã được sửa sang lại, chuyển sang màu xám nhạt, vừa nhìn trái tim sẽ thả lỏng ra, tâm hồn thoải mái.
Lâm Bạch Thanh đang lau tủ thì bác sĩ Lưu bước vào: “Hôm nay chúng ta hãy mở cửa đi.”
“Mở.” Lâm Bạch Thanh nói.
Đây chưa được tính là chính thức khai trương nhưng hôm nay bắt đầu thử mở cửa.
Mời hai chuyên gia đến, một người là bác sĩ Từ là một chuyên gia nội khoa của bệnh viện trung y tỉnh, một người khác là bác sĩ Trương tuy chỉ làm ở trung tâm y tế huyện nhưng có tay nghề vô cùng tốt. Hai người họ mỗi người đến nửa ngày, ngồi trong phòng khám chuyên khoa.
Bởi vì bác sĩ Lưu không có giấy phép hành nghề nên không chuẩn bị phòng khám. Trước khi trường y tế phái người đến thì sẽ ở tầng một quản lý công việc.
Lâm Bạch Thanh với Mục Thành Dương dọn sạch sẽ bàn khám bệnh, gồi kê, bảng mạch, ống nghe lau chùi sạch sẽ. Bảng hiệu vừa được mang ra ngoài đã có bệnh nhân đi vào đăng ký khám bệnh.
Hôm nay mới mở cửa, người tới đều là hàng xóm láng giềng. Thật ra cũng không có bệnh gì nặng, bắt mạch cũng không phải là phải lấy thuốc, chỉ muốn bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho mình.
Lâm Bạch Thanh vẫn ổn, buổi sáng khám cho mười hai người bệnh.
Mục Thành Dương không có người bệnh nào, pha một ly trà, ngồi đọc báo một lúc, chớp mắt đã đến giữa trưa.
Đi xuống tầng, mọi người bàn bạc chuyện khai trương, Mục Thành Dương cảm thán một câu: “Năm kia Bảo Tế Đường sửa chữa xong thì khai trương, tiền quà nhận được ba mươi nghìn đồng. Mọi người cảm thấy chúng ta khai trương thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Bác sĩ Lưu đếm ngón tay, nói: “Theo tôi tính toán thì tầm một nghìn đồng thôi.”
Tiều biếu phụ thuộc vào mối quan hệ quen biết, Linh Đan Đường không so được với Bảo Tế Đường, một nghìn đã là quá cao.
“Chúng ta đặt cơm ở đâu?” Lâm Bạch Thanh nói: “Không thì đặt ở tiệm lẩu của nhị sư huynh đi.”
Đời trước cô chỉ biết làm bác sĩ, những cái khác không biết cái gì.