Suy nghĩ theo hướng lạc quan, nếu Thẩm Khánh Nghi còn sống thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là vì chìm trong nước trong thời gian dài nên đại não thiếu oxy dẫn đến tổn thương rồi mất trí nhớ.
Chứng mất trí nhớ là tình tiết thường thấy trong các bộ phim “máu chó”.
Nhưng mất trí nhớ ngoài đời thật không mấy tốt đẹp được như trong phim.
Cố Bồi không quay đầu lại, nhưng đằng sau lưng bỗng nhiên cứng đờ, đứng thẳng người, chắc là tê cả người luôn rồi.
Lâm Bạch Thanh lè lưỡi, nói: “Tối đi ngủ sớm chút nhé.” Một lời cám dỗ trần trụi.
Nhưng vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Chiêu Đệ đang đứng ngay trước mặt mình.
Muốn c.h.ế.t quá, chắc em gái cũng nghe được câu nói vừa rồi của cô rồi.
Chiêu Đệ vẫn luôn nghĩ rằng anh rể mình làm màu lắm rồi, ai ngờ chị gái còn làm màu hơn, xấu hổ quá, chỉ mong có một cái hang chuột ở đây để cô ấy chui ngay vào.
Lâm Bạch Thanh bị em gái bắt gặp cũng rất xấu hổ, vội chuyển đề tài: “Ông Sở đâu rồi?”
Chiêu Đệ nói: “Đang ở ngoài sân, ông ấy nói muốn vào xem nhà chính của chúng ta.”
Đây là lần đầu tiên Sở Xuân Đình tới nhà của Cố Minh, ông ấy đang ở ngoài sân quan sát xung quanh với vẻ mặt đau thương và cô đơn.
Lâm Bạch Thanh mang cơm ra, cô muốn Sở Xuân Đình cúi đầu trước Cố Minh nên nói: “Ông muốn vào nhà chính xem cũng được, nhưng ông phải thắp nén nhang cho thầy tôi rồi bái lạy.”
Sở Xuân Đình bĩu môi: “Sở Xuân Đình tôi đây cả đời này còn chưa quỳ trước mặt cha mẹ đấy, thắp nén nhang thì được, dập đầu thì không.”
Lâm Bạch Thanh đặt chén cơm vào lòng ông ta, nói: “Sinh được đứa con bất hiếu như ông đây, chắc là cha mẹ ông vui vẻ lắm.”
“Đương nhiên rồi, tổ tiên cũng phải tự hào về tôi.” Sở Xuân Đình nói.
“Người bình thường không thể sinh được một đứa con trai c.h.ế.t tiệt như vậy, thế mà nhà ông lại có thể, đúng là vinh quang dòng họ.” Lâm Bạch Thanh đáp trả.
Đây là nhà của Cố Minh, thế mà ông lão này chẳng có tí tôn trọng nào dành cho người đã khuất cả, Lâm Bạch Thanh còn muốn đánh ông ta một trận.
Đương nhiên, ông ta vô lễ như vậy, Lâm Bạch Thanh sẽ không để ông ta đi vào nhà chính.
Sở Xuân Đình nhận lấy cái chén, một chén cơm chiên mà thôi, Sở Xuân Đình cầm trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì mà trông vẻ mặt rất cô đơn.
Lâm Bạch Thanh không quen đứng ăn nên trở về căn phòng phía tây để ăn.
Đúng lúc Cố Bồi đi từ nhà bếp ra, Sở Xuân Đình hỏi anh: “Cố Bồi về bao lâu rồi?”
Cố Bồi nhẩm tính: “Nửa năm rồi.”
Sở Xuân Đình nói: “Căn nhà này không tốt lắm, ngõ hẻm quá sâu, chỗ ở thì ẩm thấp, không thoải mái. Tôi nghe nói gần đây đơn vị các cậu đang xây một tòa nhà có thang máy, tòa nhà có thang máy ở thoải mái hơn, cũng hợp với Thanh Thanh nhà chúng tôi, nhưng chắc là cậu không được chia nhà cho đâu.”
Bây giờ bệnh viện quân y có chia phòng phúc lợi, đúng là đang xây tòa nhà có thang máy, nhưng số lượng phòng có hạn, không đến lượt Cố Bồi. Anh vẫn đang ở tòa nhà đơn vị cũ, một căn sáu mươi lăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách.
“Chỉ cần cậu muốn, tôi có thể ra mặt giúp cậu, chia phòng không phải việc khó.” Sở Xuân Đình nói.
Cố Bồi nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông lão gầy gò nhưng đầy kiêu ngạo đang ngồi trên xe lăn.
Ông lão gõ lên tay vịn, nói: “Lần này Thanh Thanh tốn không ít tiền để sửa sang dược đường, phải hơn bốn mươi ngàn đồng, cậu chưa thể chi trả số tiền đó cho nó, nợ thì vẫn còn đó. Đương nhiên, tôi có thể trả số tiền đó, nhưng tổ tiên tôi từng nói rằng lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Thanh Thanh nhà chúng tôi phải chịu nhiều ấm ức khi ở nhà họ Cố các cậu, mà cậu thì sao, ăn mặc ở đi lại, có chỗ nào có thể làm Thanh Thanh hài lòng chứ?”
Tới bây giờ Chiêu Đệ vẫn chưa biết hoàn cảnh của chị gái, nghe xong thì chẳng hiểu gì.
Cố Bồi bị ép phải kết hôn, sau khi kết hôn, lúc nào anh cũng chăm chỉ và cố gắng để làm một người chồng tốt.
Nhưng ông lão này lại chỉ ra những điểm yếu của anh, còn chỉ ra những thứ mà anh không có sự lựa chọn.
Ý của ông ta là gì, muốn làm gì đây?
Lâm Bạch Thanh đã ăn xong, bưng chén đi ra nói: “Đồng chí Cố Bồi, anh đưa ông Sở về trước đi.”
Cố Bồi gật đầu: “Được.”
Sở Xuân Đình còn chưa muốn đi, cầm chén nói: “Thanh Thanh, tôi chưa ăn cơm nữa mà.”
Lâm Bạch Thanh cướp lấy cái chén: “Chén cơm này chắc là không hợp với ông đâu, đúng lúc tôi còn ăn chưa no, để tôi ăn.”
Ông Sở rất nham hiểm, cách làm việc cũng khác hẳn với thủ đoạn của người bình thường.
Nhưng dù sao thì ông ta cử động cũng bất tiện, còn muốn xúi giục thêm nhưng Cố Bồi đã đẩy xe lăn đi mất.
Chiêu này giống như ngắt điện giữa chừng, làm ông ta không dùng được mấy âm mưu quỷ kế của mình.