Về đến dược đường, Liễu Phong đã đưa hóa đơn sửa chữa đến.
Tổng chi phí trừ tiền lương công nhân và vật liệu hết năm mươi bảy ngàn đồng.
Số tiền này tạm thời để đó, chờ khai trương có tiền vào tài khoản, Lâm Bạch Thanh định trả góp với tiền lãi cho ông ta, suy cho cùng đây cũng là chi phí người ta tự móc tiền mặt ra, cô không thể ỷ lại không trả.
Dạo này điều chế thuốc có thu mua vài nguồn nguyên liệu, cộng thêm tiền tiêu bình thường của cô, tiền lương của bác sĩ Lưu, dưới tình hình xem chùa Mục Thành Dương, tài khoản tiết kiệm của dược đường chỉ còn lại tám ngàn đồng thôi.
Mà chờ đến lúc khai trương còn phải mua một lô nguyên liệu, nên tiền trong tài khoản không thể dùng đến.
Nhưng Lâm Bạch Thanh cần một cái máy nhắn tin.
Ví dụ như Liễu Liên Chi, lỡ như bà ấy đến, với tình trạng bệnh tình nguy cấp, lỡ như Thẩm Khánh Hà không tìm thấy cô, trong thời đại không có người đưa thư như hiện nay, máy nhắn tin là đồ dùng tiện lợi nhất.
Ngày nay, một cái máy nhắn tin rẻ cũng có giá ba ngàn tám trăm đồng, đương nhiên Lâm Bạch Thanh tiếc tiền.
Nhưng cô nhớ lúc Cố Bồi mới dọn đến, cô có thấy anh để một cái máy nhắn tin trong tủ.
Về đến nhà mở tủ ra lục, có thật, hơn nữa là máy nhắn tin Motorola.
Đây chắc là của bệnh viện quân y phát cho anh, để tiện có thể tìm thấy anh mọi lúc.
Nhưng Cố Bồi thuộc kiểu người có thể làm việc bán mạng, liều mạng tăng ca, nhưng chỉ cần tan làm thì sẽ cắt hết mọi liên lạc, tập trung hưởng thụ cuộc sống, nên cái máy nhắn tin đắt tiền này bị anh quăng vào trong tủ, để mãi đóng bụi.
Hôm qua anh đã nói, cô là vợ nên có thể tùy tiện lục túi của anh, vậy cô cũng có thể dùng máy nhắn tin nhỉ?
Đương nhiên, tuy biết chắc anh sẽ đồng ý, nhưng Lâm Bạch Thanh để hai cục pin vào xong vẫn không mở máy lên, để nó bên gối nằm, mãi đến tối Cố Bồi về, mới cố tình nói với anh, nói mình muốn dùng nó.
Cố Bồi đồng ý rất sảng khoái: “Được.”
Anh có thói quen về nhà thì đi tắm liền, vào cửa mở tủ lấy quần áo trước, đi tắm.
Lâm Bạch Thanh thấy hôm nay anh đổi một cái ba lô mới, là màu xanh lục quân đội, kiểu dáng còn khá đẹp nữa, vì hôm qua anh đã nói cô có thể lục túi của anh thế là cô xách ba lô qua, kéo mở khóa kéo, muốn xem cấu tạo bên trong.
Nhưng cô vừa kéo ra thì thấy bên trong bỗng đâu đựng hai hộp bao cao su Durex.
Lâm Bạch Thanh giật thót, vô thức đỏ mặt, vội vàng kéo khóa lại.
Cô sống lại, cũng thờ ơ với phương diện tình cảm nam nữ, nhưng suy cho cùng cô cũng là con gái, kiếp trước chỉ xảy ra quan hệ kiểu đó với một người đàn ông, hơn nữa chỉ là mấy năm đầu mới kết hôn, còn thường xuyên sống trong trạng thái vợ chồng vừa ngủ chung thì mẹ chồng sẽ khóc sướt mướt ồn ào ngoài cửa sổ.
Bản thân cô thấy phiền, Cố Vệ Quốc cũng bực bội bầu không khí trong nhà, dần tìm cớ, đêm không về nhà nữa.
Nên liên quan phương diện này, Lâm Bạch Thanh không có bất cứ hồi ức vui vẻ nào cả.
Ký ức không vui sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe con người nên kiếp trước sau khi ly hôn, Lâm Bạch Thanh không chỉ không có ý định về hôn nhân, thậm chí còn cực kỳ bài xích tiếp xúc khoảng cách gần với phái nam.
Nhưng nếu đã sống lại rồi, còn kết hôn nữa, thì cần phải biểu hiện ở mặt đó tốt chút.
Lên giường, Lâm Bạch Thanh làm chuẩn bị tâm lý cho mình, thậm chí nghĩ rất nhiều chuyện xấu hổ, muốn để trạng thái cơ thể tốt hơn, chờ Cố Bồi đến cám dỗ mình.
Nhưng không hề, sau khi Cố Bồi lên giường hôn cô, nói ngủ ngon rồi đắp chăn đi ngủ.
Lần này, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Mời người ta ăn cơm đương nhiên mời vào buổi tối, Lâm Bạch Thanh bận cả ngày ở dược đường, xế chiều mới chuẩn bị đến nhà Thẩm Khánh Hà.
Cố tình gọi một chiếc taxi, cô còn phải tiện đường đi đón một người.
Một bên khác, phố Kim, nhà họ Sở.
Gỗ lim bóng loáng, trong ngôi nhà rừng cây đá xanh, Sở Xuân Đình mặc một chiếc sơ mi trắng vải cotton cổ tròn ngồi trên ghế bành, đang nghe điện thoại, không biết người bên kia đang nói gì, ông cụ nhíu chặt mày suốt, nghe xong thì im lặng cúp máy.
Sau khi cúp máy thì chống gậy đứng lên, bước từng bước muốn ra khỏi nhà.
Đến cửa thì quay đầu, hung dữ hỏi bác gái Thạch: “Tôi muốn nhảy ra, bà thấy được không?”
Bác gái Thạch nói: “Cả đi bộ ông cũng đi không lưu loát, còn đòi nhảy, kiếm chuyện té ngã à?”
“Biết tôi đi không lưu loát, tại sao không đỡ tôi?” Sở Xuân Đình hỏi ngược lại.